Chương 1:
26/06/2025
Chương 2:
26/06/2025
Chương 3:
26/06/2025
Chương 4:
26/06/2025
Chương 5:
26/06/2025
Chương 6:
26/06/2025
Chương 7:
26/06/2025
Chương 8:
26/06/2025
Chương 9:
26/06/2025
Chương 10:
28/06/2025
Chương 11:
28/06/2025
Chương 12:
28/06/2025
Chương 13:
28/06/2025
Chương 14:
28/06/2025
Chương 15:
28/06/2025
Đúng vào lúc nửa đêm, một bóng đen như tia chớp lao ra khỏi tường cao.
Chỉ trong chớp mắt, lại thêm một bóng đen nữa nhảy qua tường.
Thấy vậy, sắc mặt ta trầm xuống, cùng đám đạo sĩ chia hai đường đuổi theo.
Bóng đen kia di chuyển cực nhanh, vòng đông lượn tây, ta dốc hết sức cũng không đuổi kịp, chẳng mấy chốc đã bị bỏ xa tít tắp.
Một khắc sau, ta dừng lại tại nơi bóng đen biến mất.
Ánh mắt ta dừng lại trên dãy hành lang lập lòe ánh đèn, lông mày nhíu chặt, từ trong phòng đột nhiên vọng ra tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Ta không do dự, lập tức đạp cửa xông vào.
“Tướng quân?”
Ôn Hành Thanh ngã lăn dưới đất, chống tay nhìn ta đầy kinh ngạc.
Ta cau mày hỏi: “Giữa đêm không ngủ còn ở đây làm gì?”
Ôn Hành Thanh ôm lấy bả vai: “Ta… hơi khó ngủ.”
Ta nheo mắt, ánh nhìn đầy nghi ngờ khóa chặt đối phương: “Khó ngủ?”
“Phải, ừm…”
Chưa nói xong, cổ Ôn Hành Thanh đã bị ta bất ngờ bóp chặt.
Ta cúi đầu nhìn nàng ấy chằm chằm, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như muốn xé toạc vẻ bình thản và ngụy trang trên mặt đối phương: “Trên người ngươi có mùi máu.”
“Tướng quân nói gì vậy?”
Đôi môi đỏ mọng của Ôn Hành Thanh bị cắn ra dấu vết nhợt nhạt như trăng non, đuôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ yếu ớt mê hoặc lòng người.
“Mỹ nhân kế với ta cũng vô dụng.” Ta lạnh nhạt buông tay: “Ta không muốn tổn thương ngươi, tốt nhất là khai thật.”
“Ta thật sự không biết tướng quân đang nói gì.”
Làn da Ôn Hành Thanh trắng như ngọc, dưới ánh nến lờ mờ, sắc đỏ kia như hoa mai nở rộ trên bạch ngọc, càng khiến cần cổ thêm thanh mảnh mềm mại, tựa như chỉ cần bóp nhẹ liền có thể bẻ gãy.
Bàn tay giấu trong tay áo của Ôn Hành Thanh siết chặt rồi lại thả lỏng, kế đó nàng ấy như người đã không còn gì để mất, dứt khoát vén vạt áo lên: “Tướng quân nói là vết thương trên chân ta sao?”
Ánh mắt ta rơi xuống những vết roi chằng chịt trên đùi đối phương.
Thương tích này hẳn là lưu lại từ hai hôm trước, có lẽ không được xử lý kịp thời, nay chẳng những chưa lành mà còn vương vết máu loang loáng.
“Ai đánh?” Sắc mặt ta bất giác trầm xuống.
Nghe vậy, ánh mắt Ôn Hành Thanh tối đi thoáng chốc, khẽ cúi đầu: “Ta tự ngã.”
Nhìn dáng vẻ lấp liếm né tránh kia, lòng ta đã có đáp án: “Chu Hùng đánh phải không?”
“Không thể trách lão gia, ta không đau đâu, chẳng qua là trầy da, chảy máu thôi, không đáng kể.”
Ôn Hành Thanh vừa nói, vô tình kéo vạt áo lên thêm mấy phần, lộ ra những vết thương còn kinh khủng hơn.
Ta biết Chu Hùng xưa nay không phải hạng người tốt đẹp gì, nhưng không ngờ ông ta lại có cái thói tàn độc như thế.
Như có ma xui quỷ khiến, ta lấy hộp thuốc mang theo từ trong người ra: “Vừa rồi có chút đường đột, để ta bôi thuốc cho ngươi.”
Trong mắt Ôn Hành Thanh lóe lên một tia đắc ý khó nhận ra, nhưng ngoài miệng vẫn khách sáo giả tạo: “Như vậy có làm phiền tướng quân quá không?”
Ta hoàn toàn không nhận ra tâm tư dư thừa của đối phương: “Không phiền, ngồi lên giường đi.”
Ôn Hành Thanh chớp chớp mắt: “Chân ta thật sự hơi đau, có thể nhờ tướng quân đỡ ta một phen chăng?”
Ta gật đầu, cúi người đỡ lấy nàng ấy, nhưng không cẩn thận chạm vào vết thương, nàng ấy “hừ” một tiếng, cau mày vì đau đớn.
Động tác ta khựng lại: “Đau lắm sao?”
Ôn Hành Thanh cố tỏ ra mạnh mẽ lắc đầu, nhưng lông mày nhíu chặt vẫn chưa hề giãn ra.
“Ôn cô nương, thất lễ rồi.”
Dứt lời, ta cúi người bế ngang nữ tử lên.
Bất ngờ, cần cổ bị một đôi tay mềm mại vòng lên, da thịt kề sát, hơi thở ấm áp phả nơi tai.
“Tạ ơn tướng quân.”
Hơi thở nóng rực bên tai khiến bước chân ta không tự chủ được mà loạng choạng, đỉnh tai vô thức ửng đỏ, nhưng sắc mặt vẫn trấn định: “Không cần.”
Ta đặt người lên giường, mở bình thuốc nhỏ trong tay.
Ôn Hành Thanh phối hợp vén vạt áo lên.
You cannot copy content of this page
Bình luận