Chương 1:
26/06/2025
Chương 2:
26/06/2025
Chương 3:
26/06/2025
Chương 4:
26/06/2025
Chương 5:
26/06/2025
Chương 6:
26/06/2025
Chương 7:
26/06/2025
Chương 8:
26/06/2025
Chương 9:
26/06/2025
Chương 10:
28/06/2025
Chương 11:
28/06/2025
Chương 12:
28/06/2025
Chương 13:
28/06/2025
Chương 14:
28/06/2025
Chương 15:
28/06/2025
“Đa tạ.”
“Túi thơm này đối với tướng quân rất quan trọng?” Ôn Hành Thanh dường như vô tình hỏi, nhưng tay giấu trong tay áo lại siết chặt vì căng thẳng.
“Ừ, quan trọng.” Ta nhìn túi thơm trong tay, ánh mắt dịu đi vài phần: “Mẫu thân ta đã thêu cho.”
Trái tim treo lơ lửng của Ôn Hành Thanh rốt cuộc cũng được buông xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Túi thơm này thật đẹp.”
Ta khẽ gật đầu, treo túi thơm lại nơi thắt lưng, rồi mới ngẩng đầu nhìn Ôn Hành Thanh.
Nàng ấy tựa như vừa tắm xong, đầu tóc còn lấm tấm ướt, y phục mặc đơn bạc, cổ áo hơi mở, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn.
Ta không tự nhiên dời mắt đi.
Chỗ kia… sao còn phẳng hơn cả ta?
“Đêm đã khuya, ngươi còn việc gì sao?”
Nghe vậy, Ôn Hành Thanh bước về phía bàn đá bên cạnh, ánh mắt đen láy nhìn ta, trong bóng đêm càng thêm sáng rực: “Đêm nay trăng đẹp như vậy, tướng quân có nguyện cùng ta ngắm trăng một hồi?”
Ta ngẩng nhìn lên bầu trời, thấy vầng trăng khuyết treo lơ lửng, khẽ “Ừ” một tiếng.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, vầng trăng cong kia bị mây đen che khuất hơn nửa.
Ôn Hành Thanh ngẩng đầu, như cười như không mà nhìn vào mắt ta: “Tướng quân đứng xa như vậy làm chi? Sợ ta ăn ngươi sao?”
Ta không nói gì, nhưng vẫn cất bước tiến tới vài bước, ngồi xuống bên cạnh bàn đá.
Khoảng cách không xa không gần, mùi hương thanh mát quen thuộc vấn vít nơi chóp mũi, Ôn Hành Thanh hàng mi dài dày khẽ run, bàn tay thả bên người từng chút siết chặt, cố gắng kiềm chế xúc động muốn ôm lấy người trước mặt.
Vô tình, ánh mắt ta cùng ánh mắt nóng bỏng của nàng ấy giao nhau.
Tất cả đều không lời mà hiểu.
Khiến lòng ta khẽ rung, ta chớp mắt, không tự nhiên mà dời ánh nhìn đi chỗ khác.
Nhưng đêm nay, ánh trăng quả thật đẹp vô cùng.
3.
Nửa tháng sau, kinh thành đột nhiên xuất hiện dị sự, yêu quái làm loạn.
Nhất là mấy ngày gần đây, thi thể được phát hiện ngày càng nhiều.
Trăng treo cao trên bầu trời, ánh trăng trong trẻo xuyên qua những tán lá dày đặc, rơi xuống từng mảng loang lổ ánh sáng.
Trong thành tĩnh lặng vô cùng, chỉ thỉnh thoảng vang lên đôi ba tiếng chim đêm kêu khẽ, khiến lòng người bất giác dâng lên một cơn hàn ý.
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai đầy kinh hoàng xé toang màn đêm yên tĩnh, không khí lập tức tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Trời dần sáng.
Vừa bước ra khỏi viện, ta đã thấy đám hạ nhân khiêng một thi thể đi ngang qua trước mặt.
Thấy ta, bọn họ hành lễ.
Ta gọi bọn họ lại, ánh mắt rơi trên thi thể đã bị vải trắng phủ lên: “Ai vậy?”
“Khởi bẩm thiếu gia, đây là Tứ di nương.”
Ta vén tấm vải trắng lên.
Thi thể đã chẳng còn nguyên vẹn, toàn thân đầy rẫy thương tích lớn nhỏ xen kẽ, đôi mắt trợn tròn như đang kể lể nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trước lúc chết.
Cách chết giống hệt mấy ả di nương và nha hoàn đã mất mạng mấy hôm trước trong phủ.
Ta đắp lại vải trắng: “Khiêng đi.”
“Dạ, thiếu gia.”
Lông mày ta chau lại, ánh mắt nhìn theo thi thể bị khiêng đi.
Đây đã là người thứ bảy trong phủ tướng quân chết thảm.
Những năm gần đây, yêu quái tác oai tác quái vốn không hiếm, nhưng có thể ngang nhiên hoành hành ngay dưới chân thiên tử thì thật sự vô cùng hiếm gặp.
Huống hồ, đám đạo sĩ tróc yêu do Hoàng thượng mời tới cũng bó tay hết cách, cho thấy bản lĩnh của tên yêu kia không thể xem thường.
Người trong phủ ai nấy đều hoảng sợ, quản gia vẫn trấn định thu xếp hậu sự cho mấy ả di nương chết thảm.
Gió đêm thổi tới, ta khoanh tay ngồi trên mái nhà, bên người đặt sẵn thanh trường kiếm.
Bốn phía, trong bóng tối đen kịt giơ tay không thấy năm ngón, có vài đạo sĩ tróc yêu đang ẩn mình.
Ta đang chờ, chờ yêu quái kia tái xuất.
You cannot copy content of this page
Bình luận