Chương 1:
26/06/2025
Chương 2:
26/06/2025
Chương 3:
26/06/2025
Chương 4:
26/06/2025
Chương 5:
26/06/2025
Chương 6:
26/06/2025
Chương 7:
26/06/2025
Chương 8:
26/06/2025
Chương 9:
26/06/2025
Chương 10:
28/06/2025
Chương 11:
28/06/2025
Chương 12:
28/06/2025
Chương 13:
28/06/2025
Chương 14:
28/06/2025
Chương 15:
28/06/2025
Hôm qua là ngày giỗ của mẫu thân ta, vì thương tâm mà uống nhiều mấy chén, trong lòng đối với Chu Hùng càng thêm căm ghét và oán hận.
Ta cảm thấy bất bình thay mẫu thân ta, mượn men say, ta muốn hỏi Chu Hùng một câu, ông ta đối với mẫu thân đã khuất của ta có từng có chút hối hận nào chăng.
Nào ngờ Chu Hùng không có ở đây, ta lại mượn rượu làm càn “bắt nạt” người trước mắt.
Nhưng hiện tại là tình huống gì, ta cởi y phục của chính mình cũng thôi đi, sao ngay cả y phục của người kia, ta cũng cởi giúp luôn?
Ánh mắt ta chột dạ mà dời khỏi mặt đối phương, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, muốn đứng dậy chạy trốn.
Lại bị đột ngột nắm lấy tay, ta nghe thấy nàng ấy nói: “Tướng quân tối qua nhiệt tình thật.”
Nghe vậy, toàn thân ta lập tức cứng đờ, trong mắt dâng lên sát ý.
Không vì điều chi khác, nếu đêm qua thực sự phát sinh chuyện gì, thân phận nữ tử của ta mà bị bại lộ, tất sẽ mang tới họa lớn cho tướng phủ.
Ôn Hành Thanh vô tội mà mỉm cười, hoàn toàn không cảm giác được nguy hiểm trước mắt: “Tướng quân tối qua cứ kéo ta uống rượu, rượu chưa uống hết, chính người đã ngủ trước, còn nóng đến mức tự mình cởi hết y phục.”
“Ngươi không có động vào ta?” Ta đang xác nhận.
“Không có.” Nàng ấy cong cong khóe môi, nhưng câu kế tiếp lại khiến ta cảnh giác: “Nhưng tướng quân có động vào ta.”
Nắm tay ta siết chặt: “Chớ nói lời hồ đồ.”
Ôn Hành Thanh bật cười khẽ: “Được rồi, chuyện gì cũng không qua được mắt tướng quân.”
“Tối qua tướng quân tự mình cởi y phục rồi cuộn chăn mà ngủ, giường chỉ có một cái, ta buồn ngủ quá nên ở mép giường chợp mắt một lát, tướng quân sẽ không trách ta chứ?”
“Uất ức cho ngươi rồi.”
Nắm tay siết chặt của ta buông lỏng, vốn dĩ bất kể người này có biết thân phận thật của ta hay không, để phòng bất trắc, đều nên nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng ta không muốn liên lụy người vô tội, loạn thế này, kẻ chết cũng đã quá nhiều rồi.
“Trời còn sớm, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
Dứt lời, ta không đợi Ôn Hành Thanh phản ứng, liền vội vàng vơ lấy y phục bên cạnh, cất bước rời đi.
Nhìn bóng lưng ta vội vã trốn chạy, Ôn Hành Thanh khẽ cong khóe môi, thân thể lười biếng tựa ra sau, đôi mắt hổ phách tràn ra ý cười nhàn nhạt.
2.
Ba ngày sau, ta từ quân doanh trở về.
Đêm mờ mịt, vừa bước vào sân viện của ta, liền trông thấy dưới gốc cây có một bóng người đứng đó.
Người kia nghe thấy động tĩnh mở cửa, nghiêng đầu nhìn về phía ta.
Người kia thấy ta, tựa hồ rất vui mừng, khóe miệng khẽ nhếch, giọng nói mang theo hớn hở: “Tướng quân, người đã về rồi.”
Ta thoáng sững người, sau đó khẽ gật đầu: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Nữ tử bước tới gần: “Cũng không có đại sự gì, chỉ là có một vật muốn hoàn trả cho tướng quân.”
“Vật gì?” Ta không nhúc nhích.
Tay bị nầng ấy kéo tới, một chiếc túi thơm rơi vào lòng bàn tay.
“Túi thơm của tướng quân rơi chỗ ta, ta thấy chỉ tơ trên đó có chút hư tổn, liền tự tiện giúp ngươi khâu lại một chút.”
Đầu ngón tay ta hơi co lại, cúi mắt nhìn chiếc túi thơm trong tay đã được cẩn thận khâu vá lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Đó là túi thơm mẫu thân thêu cho ta khi còn sống, nói là cầu bình an.
Sau khi mẫu thân mất, chỉ thêu trên đó theo năm tháng cũng phai mòn dần.
Ta vụng về không giỏi khâu vá, từng thử tự mình sửa lại, kết quả khâu xiêu vẹo xấu xí, muốn tháo ra khâu lại, lại sợ làm hỏng nó.
Dần dà không dám động vào nữa.
Không ngờ có ngày, ta lại được nhìn thấy nó lành lặn như thuở ban đầu.
You cannot copy content of this page
Bình luận