Vĩnh Viễn Không Rời Xa

Chương 20:

Chương trước

Chương sau

Mà lúc này ở một đầu khác của kinh thành, Ôn Hành Thanh với vẻ mặt chán chường nhìn từng nữ nhân ăn mặc lộng lẫy trước mặt.

 

Tỷ tỷ từng dặn hắn, phải làm một con mèo biết báo ân, có lễ nghĩa.

 

Cho nên, mấy ngày qua hắn vẫn chưa rời đi.

 

Hắn muốn đích thân cảm ơn ân nhân không chỉ cứu hắn, mà còn mua cho hắn nhiều đồ ăn ngon đến vậy.

 

Hắn mỗi ngày đều đi bắt cá ở sông, sau đó ngốc nghếch đứng trước cửa viện chờ ân nhân, cứ thế chờ cả một ngày dài.

 

Nhưng ba ngày trôi qua, người chưa thấy, ngược lại chính hắn lại bị kẻ xấu bắt cóc, bán vào kỹ viện.

 

Ban đầu Ôn Hành Thanh định bỏ trốn.

 

Nhưng ở kỹ viện hai ngày, hắn phát hiện nơi này có ăn có uống, lại không ai dám bắt nạt hắn.

 

Cho nên hắn “ngậm ngùi” trở thành kỹ nam bán nghệ không bán thân, mỗi ngày ngoài học cầm nghệ, còn phải học cách lấy lòng khách nhân.

 

Các tỷ tỷ trong kỹ viện thấy hắn tuổi còn nhỏ, dung mạo lại xinh đẹp, ai nấy đều tận tình che chở cho hắn.

 

Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.

 

Phố xá trong thành náo nhiệt vô cùng, chẳng biết vì sao bỗng dân chúng tản ra hai bên.

 

Chỉ trong mấy nhịp thở, ba nghìn kỵ binh ào ào xông tới.

 

Người cầm đầu một thân khôi giáp đỏ rực, tóc đen buộc cao dựng trên đỉnh đầu, đuôi ngựa tung bay trong gió, thiếu niên ý khí hiên ngang.

 

Trên lầu cao, Ôn Hành Thanh một thân bạch y tựa nhàn nhã bên khung cửa, từ xa đã trông thấy người cầm đầu ấy.

 

Thần sắc hắn khẽ động, đôi tai mèo nhô ra đầy hưng phấn.

 

“Ân nhân! Ân nhân!”

 

Hắn liên tục vẫy tay về phía người kia, miệng cũng không ngừng lớn tiếng gọi.

 

Nhưng tiếng vó ngựa quá vang dội, phố xá lại ồn ào náo nhiệt, hoàn toàn lấn át tiếng gọi của hắn.

 

Đợi đến khi bóng dáng người ấy biến mất không thấy đâu nữa, hắn mới ỉu xìu thu hồi ánh mắt, đôi tai nhọn cụp xuống đầy thất vọng.

 

Sau hôm đó, chẳng biết vì sao, trong mơ Ôn Hành Thanh luôn mơ thấy ân nhân của mình.

 

Tỉnh mộng rồi thì mất ngủ.

 

Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu tại sao lại như vậy.

 

Bạch tỷ tỷ ở đây nói với hắn, tám phần là hắn mắc phải tương tư bệnh.

 

Hắn hỏi tương tư bệnh là gì.

 

Bạch tỷ tỷ nói, chính là giống như hắn bây giờ, ngay cả trong mơ cũng nghĩ đến người ta, đó chính là bệnh tương tư.

 

Hắn lại hỏi vì sao lại mắc bệnh tương tư.

 

Bạch tỷ tỷ nói, thích một người thì sẽ mắc bệnh tương tư, còn hỏi hắn thích cô nương nhà ai.

 

Con mèo ngốc nghếch lắc đầu nghiêm túc, nghiêm chỉnh sửa lại: “Không phải cô nương.”

 

Nghe vậy, Bạch tỷ tỷ con ngươi trợn to đầy kinh ngạc: “Trời ơi, Hành Thanh của ta ơi, lời này không thể nói bừa đâu nhé.”

 

Ôn Hành Thanh hỏi lại: “Tại sao? Y vốn không phải cô nương mà.”

 

Bạch tỷ tỷ thở dài một hơi: “Hành Thanh à, ngươi còn nhỏ, nên không hiểu thế gian này có quá nhiều định kiến và bất công.”

 

“Định kiến giữa người với người, giữa người với yêu quái, còn có định kiến về giới tính…”

 

“Từ xưa đến nay, hai nam nhân ở bên nhau vốn là chuyện trái với luân thường đạo lý, sẽ bị người đời mắng chửi, khinh rẻ.”

 

“Nam nữ có khác biệt, ngươi cũng đâu muốn người mình yêu phải chịu tổn thương, đúng không?”

 

“Đương nhiên không muốn.” Ôn Hành Thanh không chút do dự đáp.

 

Chỉ chốc lát sau, cái đầu hắn lại cụp xuống đầy ỉu xìu: “Nhưng mà…”

 

Nhưng mà hình như hắn thật sự đã thích “hắn” rồi.

 

Tình yêu không phân biệt giới tính, chỉ có trái tim hướng về nơi nào.

 

Vài ngày sau đó, Ôn Hành Thanh càng mất ngủ nghiêm trọng hơn.

 

Cho đến một đêm nọ, nhìn vào tấm gương phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp mơ hồ chẳng phân biệt nam nữ, con mèo ngốc nhà ta bỗng nảy ra một ý tưởng cực kỳ sáng suốt.

 

Sáng sớm hôm sau, con mèo ngốc mặc lên người chiếc váy dài lén lấy từ chỗ Bạch tỷ tỷ, lặng lẽ biến mất khỏi kỹ viện.

 

Hoàn.

 

Hết Chương 20:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page