Vĩnh Viễn Không Rời Xa

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

“Ta… không phải…”

 

Nầng ấy đau đớn bật ra tiếng rên khe khẽ, trong mắt tràn đầy ủy khuất.

 

Thấy dáng vẻ đáng thương đó, ta lại càng cảm thấy thú vị.

 

Ngay lúc người kia suýt không thở nổi, ta buông tay ra, đột nhiên hỏi: “Muốn làm người của ta hay không?”

 

Ôn Hành Thanh ôm lấy cổ, vẻ mặt khổ sở, hàng mi dài như mây mù đẫm nước, môi mím chặt không nói lời nào, chỉ khẽ quay đầu sang phải.

 

Ta đưa tay xoay đầu nàng ấy lại, ép sát từng bước: “Muốn không? Nói.”

 

Nàng ấy tựa như càng sợ hãi hơn, đuôi mắt lập tức đỏ hoe, bàn tay thon dài run rẩy rơi xuống y phục trên người, tựa hồ hạ quyết tâm gì đó: “Chỉ mong tướng quân thương xót…”

 

Ta không động, chỉ nhìn nàng ấy mang theo nhục nhã chậm rãi cởi y phục.

 

Ngay khi vạt áo sắp tuột khỏi bờ vai, ta lại cảm thấy chán ghét, đột ngột đẩy người ra.

 

“Vô vị.”

 

“Tướng quân?” Nữ tử bị đẩy bất ngờ, ngã ngồi dưới đất, ánh lệ rơi xuống.

 

Ta lại cảm thấy càng thú vị.

 

Ta từ trên cao nhìn xuống, trong lòng dâng lên hứng thú ác ý.

 

“Khóc đi, tiếp tục khóc.”

 

Nữ tử ngây ngẩn cả người, trong chốc lát không biết phản ứng ra sao.

 

Nhưng rất nhanh, lệ lại không khống chế được mà chảy xuống.

 

Đợi nàng ấy khóc đủ, ta cũng nhìn đủ.

 

Ta cúi người, nhẹ nhàng lau đi dấu nước mắt trên má nàng ấy: “Ngoan lắm.”

 

Dứt lời, ta đứng dậy, không nhìn thêm cái nào.

 

Ánh mắt ảm đạm phủ kín một tầng âm u, xoay người trở lại ngồi trên chiếc ghế không xa, tiếp tục uống rượu giải sầu.

 

Đêm đã khuya, không biết tự khi nào, ta vì tửu lượng không chịu nổi mà ngủ mê man đi.

 

Nhưng lại không hay biết rằng, ngay khoảnh khắc ta mất đi tri giác, người trên giường thu lại vẻ mặt đáng thương kia, lặng lẽ bước về phía ta.

 

Ánh nến mờ nhạt kéo dài bóng tối, ngoài cửa sổ bóng trúc lay động.

 

Yết hầu Ôn Hành Thanh khẽ chuyển động, lặng lẽ nhìn người đang ngủ gục trên bàn, đầu ngón tay mềm mại khẽ vuốt nơi đuôi mắt ta.

 

Học theo động tác của ta cũng gục xuống bàn, ánh mắt không thể rời đi nữa, trong mắt cuồn cuộn tình ý nóng bỏng tựa như muốn nhấn chìm người kia.

 

Hồi lâu, Ôn Hành Thanh đứng dậy, nhẹ nhàng bế ngang ta đặt lên giường.

 

Sau đó cũng ôm ta mà nằm xuống, nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ vào bên trán ta, ghé sát lắng nghe hơi thở.

 

Một hồi lâu, Ôn Hành Thanh tâm tình vui vẻ, khóe môi khẽ nhếch, rồi tự mình cũng nằm xuống một bên, lặng lẽ ngắm nhìn người đang say ngủ bên cạnh.

 

Đôi mắt màu hổ phách ngập tràn vấn vương triền miên, sau khi mãn nguyện thở dài một tiếng, cũng nhắm mắt lại.

 

 

Ánh sáng ban mai rọi vào trong phòng, ta đau đầu muốn nứt mà tỉnh dậy, vừa nghiêng đầu liền chạm phải một đôi mắt đẹp đẽ.

 

Ôn Hành Thanh chỉ mặc nội y, nghiêng người nằm đó, một tay chống đầu, cười tủm tỉm nhìn ta: “Ngươi tỉnh rồi?”

 

Ta nhìn nàng ấy, lại cúi đầu nhìn y phục trên người mình, cũng chỉ còn mỗi lớp áo mỏng bên trong.

 

Ta kinh ngạc xoa xoa cái đầu đau nhức, ký ức đêm qua điên cuồng ùa về.

 

Mẫu thân ta vốn là đại tiểu thư tướng phủ, nửa đời trước tiêu sái tự tại, nửa đời sau lại cam tâm tình nguyện vì Chu Hùng mà rửa tay gác kiếm.

 

Chỉ là Chu Hùng vì bà ấy không sinh được nhi tử liền nghiêm khắc bạc đãi.

 

Từ khi ta ra đời đã bị coi như nam nhi mà nuôi lớn.

 

Nữ tử nhà người ta từ nhỏ được nuông chiều nơi khuê phòng, còn tuổi thanh xuân của ta chỉ có chém giết nơi chiến trường.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page