Vĩnh Viễn Không Rời Xa

Chương 18:

Chương trước

Chương sau

Ta “ừ” một tiếng: “Còn nữa, hai ngày nữa ta phải xuất chinh, rất nguy hiểm, ngươi ở lại kinh thành chờ ta về được không?”

 

Vừa dứt lời, Ôn Hành Thanh đột ngột đẩy ta ra, vẻ mặt khó tin: “Ngươi lại muốn bỏ ta?”

 

“Không phải, chiến trường quá nguy hiểm.” Ta giải thích: “Ngươi không thể lại gặp chuyện nữa.”

 

“Vậy ngươi định bỏ ta sao?” Hắn đứng dậy, giọng đầy oán trách: “Mới mấy ngày, ngươi đã chán ta rồi?” 

 

“Bảo bối, ta không có.” 

 

Ta đứng dậy muốn nắm tay hắn, hắn lại lùi một bước.

 

“Vậy ngươi dẫn ta theo.”

 

“Ta không thể lấy tính mạng của ngươi ra để đánh cược.”

 

Ta không thể chịu nổi một lần nữa mất hắn.

 

Ôn Hành Thanh chăm chú nhìn ta: “Ta mặc kệ, ngươi đi đâu ta đi đó, nếu không, ta sẽ bỏ nhà ra đi.”

 

Ta bất đắc dĩ thở dài, dỗ dành: “Bảo bối à, thật sự không thể dẫn ngươi theo, ngoan nào, chờ ta về ta sẽ mang kẹo cho ngươi.”

 

Lông mi dài che lấp dục vọng chiếm hữu đang phồn thịnh trong đáy mắt, Ôn Hành Thanh lùi về sau hai bước, ánh nhìn dừng trên vách núi cao trăm trượng phía sau, trong mắt đỏ ngầu: “A Dư, vì sao ngươi cứ luôn nghĩ đến việc bỏ rơi ta?”

 

Giữa đêm khuya tịch mịch, mái tóc đen của Ôn Hành Thanh bị gió thổi tung bay khắp nơi, hắn tự giễu mà khẽ cười một tiếng: “Được, nếu A Dư không cần ta nữa, vậy ta chết là được…”

 

Vài chiếc lá cây chậm rãi rơi xuống, ta nhìn người trước mắt đột nhiên nhảy xuống vực sâu, tim ta run mạnh, không nhịn được thấp giọng mắng: “Quả là điên rồi.”

 

Ngay sau đó, ta vội vàng chạy tới hướng người rơi xuống, lập tức không do dự mà nhảy theo.

 

Tốc độ rơi xuống rất nhanh, ta giữa không trung bắt lấy tay Ôn Hành Thanh, dùng toàn lực ôm chặt hắn, xoay người để thân mình lót dưới hắn.

 

Đôi mắt đen láy của hắn nhìn ta: “Ngươi chẳng phải không cần ta nữa sao? Còn cứu ta làm gì?”

 

Ta đối diện với đôi mắt đỏ hoe kia, thỏa hiệp: “Ta dẫn ngươi theo, sẽ không để ngươi một mình nữa.”

 

Lời vừa dứt, ta thấy nơi khóe môi hắn hiện lên nụ cười đắc ý.

 

Ta đã biết, mình lại mắc mưu rồi.

 

Ôn Hành Thanh khẽ cong mắt: “A Dư nói phải giữ lời, không được nuốt lời.”

 

Ta trừng mắt nhìn hắn: “Ôn Hành Thanh.”

 

Ôn Hành Thanh vui mừng khôn xiết, ý cười trong mắt không thể che giấu, hắn ôm chặt lấy ta, mũi chân nhẹ điểm, mang theo ta bay trở lại mép vực.

 

Giữa bầu trời chỉ còn nửa vầng trăng cong, đêm gió từng cơn lại thổi qua.

 

10.

 

Cuối tháng Chạp, cuộc chiến giữa An quốc và Vu quốc đã gần đến hồi kết.

 

Vu quốc vốn đã quốc lực suy yếu, bách tính lao dịch nặng nề, quân vương không được lòng dân, trận chiến này căn bản không có cơ hội chiến thắng.

 

Đánh thắng trận, khắp An quốc trên dưới đều hân hoan vui mừng.

 

Nhưng ta lại không thể vui mừng nổi, bởi vì một tin tức khiến ta trở tay không kịp.

 

Ôn Hành Thanh mang thai rồi!

 

Lại còn mang thai cốt nhục của ta!

 

Giữa niềm vui, ta lại có một nghi vấn lớn.

 

Không phải người mang thai đáng lẽ là ta sao? Sao lại thành hắn?

 

Ta nghĩ mãi cũng không thông, dứt khoát không nghĩ nữa, miễn cho người nào đó lại hiểu lầm ta không thích đứa nhỏ này.

 

Về sau ta mới biết, tộc Linh Miêu chỉ cần nam tử nguyện ý, đều có thể hoài thai cốt nhục.

 

Ý nghĩ của Ôn Hành Thanh rất đơn giản. 

 

Hắn không muốn để ta chịu khổ mang thai.

 

Hơn nữa, hắn muốn có một thứ có thể trói buộc ta, không muốn ta tiếp tục ra chiến trường.

 

Ba tháng đầu, Ôn Hành Thanh nghén nặng, cả người gầy đi trông thấy.

 

Ta mỗi ngày đều vắt óc nghĩ cách tìm đủ thứ món ăn lạ, chỉ mong hắn chịu ăn thêm một miếng.

 

Về sau, bụng Ôn Hành Thanh dần dần nhô lên.

 

Hắn bắt đầu đa nghi, chỉ cần ta rời khỏi tầm mắt hắn một khắc, hắn liền tự tưởng tượng ta đã ngoại tình.

 

Đối với chuyện này, ta thật sự dở khóc dở cười.

 

Về sau, ta dứt khoát từ quan, mặc kệ Thẩm Tứ nước mắt nước mũi níu kéo, mang theo Ôn Hành Thanh trực tiếp ẩn cư nơi núi rừng.

 

Về sau mấy tháng, Ôn Hành Thanh sinh cho ta một tiểu hài tử giống hệt hắn, làm ta yêu thích đến không rời mắt.

 

Thế nhưng người nào đó lại chẳng vui vẻ là bao, luôn cảm thấy trong mắt ta chỉ có hài tử, chẳng có hắn.

 

Về chuyện này, ta chỉ biết bất đắc dĩ, ta muốn nói đây chẳng phải là yêu ai yêu cả đường đi sao?

 

Không còn cách nào khác, ta chỉ đành hy sinh bản thân mà dỗ dành người nào đó thôi.

 

Nhưng cái giá của sự hy sinh ấy chính là sáng hôm sau, mặt trời đã cao đến tận đầu, mà ta vẫn chưa thể rời giường.

 

Giữa lúc mơ mơ màng màng, ta tựa hồ nghe thấy tiếng hài tử đang gọi ta.

 

“Í a í a…”

 

Tiểu hài tử còn chưa biết nói, chỉ có thể phát ra những âm thanh non nớt của trẻ nhỏ.

 

Nhưng ta thật sự quá buồn ngủ, làm thế nào cũng không mở nổi mắt.

 

Ôn Hành Thanh bỗng nhiên nhấc bổng tiểu hài tử đang định bò lên giường, ngăn lại động tác của hài tử.

 

Tiểu hài tử bị nhấc lên mà còn chưa hiểu chuyện, theo bản năng há miệng sắp khóc.

 

Ôn Hành Thanh đưa tay, đầu ngón tay đặt nơi khóe môi: “Suỵt, không được khóc.”

 

“Oa ——”

 

Tiểu hài tử lập tức bật khóc thành tiếng.

 

Ôn Hành Thanh khẽ nhíu mày: “Ngươi khóc cái gì, không được khóc, làm ồn đến A Dư rồi.”

 

Lời vừa dứt, tiểu hài tử khóc càng to hơn.

 

Ta lập tức bị tiếng khóc của hài tử đánh thức, chậm rãi mở mắt, nhìn người nam tử đang xách tiểu hài tử trước giường, chân mày ta giật nhẹ, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan một nửa.

 

“Ôn Hành Thanh, ngươi đã làm gì đấy?”

 

Lời vừa rơi xuống, nam nhân kia không đáp ta.

 

Ta lại gọi một tiếng: “Ôn Hành Thanh?”

 

Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi quay người lại, đôi mắt trong trẻo long lanh đẫm lệ, bộ dạng đầy vẻ oan ức: “A Dư, hắn bắt nạt ta.”

 

Ta cứng ngắc kéo khóe môi: “Ôn Hành Thanh, đủ rồi, đó chỉ là một hài nhi.”

 

Ôn Hành Thanh uất ức: ” Ta cũng chỉ là bảo bảo của nàng. “

 

Ta: ” … “

 

Tựa như bị chính phụ thân mình làm tổn thương, tiểu hài tử cũng ngừng khóc, mở to đôi mắt đen láy, tò mò nhìn phụ thân mình.

 

Hết Chương 18:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page