Vĩnh Viễn Không Rời Xa

Chương 16:

Chương trước

Chương sau

Thời gian lặng lẽ trôi qua, tháng đầu tiên khi Ôn Hành Thanh hôn mê.

 

Khi ta đã tuyệt vọng đến mức muốn đi cùng hắn, một người xuất hiện đã mang đến tia hy vọng.

 

Nàng ấy là tỷ tỷ của Ôn Hành Thanh.

 

Nhìn đệ đệ mình thành ra thế, nàng ấy không trách ta, chỉ khẽ thở dài: “Đều là số mệnh cả.”

 

Nàng ấy nói, muốn Ôn Hành Thanh sống, nhất định phải mang hắn về tộc Linh Miêu, chỉ có trưởng lão Linh Miêu tộc mới có thể cứu được Ôn Hành Thanh.

 

Dù ta ngàn vạn không nỡ, cuối cùng vẫn chỉ có thể giao Ôn Hành Thanh cho nàng ấy.

 

Ta nhìn bóng dáng họ khuất dần trong ánh hoàng hôn, trong lòng như bị khoét rỗng, cả người mềm nhũn ngã ra sau.

 

Chu phó tướng kịp thời đỡ lấy ta, ánh mắt lo lắng: “Tướng quân?”

 

Ta khẽ phất tay: “Không sao.”

 

Nhưng lòng bàn tay bị siết chặt đến bật máu lại phản bội ta.

 

Ánh mắt ta dừng trên khoảng không trước mặt, khẽ lẩm bẩm: “Ôn Hành Thanh, tạm biệt.”

 

9.

 

Một năm sau.

 

Mùa xuân, ánh nắng bên ngoài ấm áp rực rỡ.

 

Trong phòng, ta trầm ngâm đưa bức thư trong tay cho Thẩm Tứ: “Thám tử báo về, một đội quân Vu Quốc đã tàn sát toàn bộ dân thường ở trấn An Nhạc.”

 

Sắc mặt Thẩm Tứ lạnh hẳn, đưa tay nhận lấy phong thư: “Tên chó hoàng đế đó quả là chẳng yên phận, lại muốn khơi mào chiến sự hai nước, sớm biết vậy năm xưa ta nên dứt khoát tiễn hắn xuống hoàng tuyền.”

 

Ta xoay người ngồi xuống ghế, tự rót cho mình chén trà: “Thôi đi, giờ nói gì cũng muộn, chưa yên bình bao lâu đã lại chuẩn bị đánh nhau.”

 

Thẩm Tứ vươn tay cướp lấy chén trà ta vừa định uống, ngửa đầu uống cạn: “Vậy lần này giết hắn luôn, mẹ kiếp.”

 

Ta: “… …”

 

Quả nhiên, chiến sự nói đến là đến, Vu đế đích thân dẫn binh xuất chinh.

 

Ta lập tức chạy đến trà lâu, kéo Thẩm Tứ về: “Thẩm Tứ, sắp ra trận rồi mà ngươi còn có nhàn hạ trốn ra đây nghe hí kịch? Ngươi là hoàng đế, có biết nặng nhẹ không vậy?”

 

“Biết rồi biết rồi, hai cái tai đều biết.” 

 

Thẩm Tứ xoa xoa cổ tay bị ta nắm đỏ bừng, lầu bầu: “Ngươi thân là nữ tử, sao sức lực lớn vậy, tay ta sắp bị ngươi bẻ gãy rồi.”

 

“Thô lỗ như thế, cẩn thận sau này ế, ta không nuôi ngươi dưỡng già đâu, trừ phi ngươi nói cho ta biết cái tên đàn ông kia là ai.”

 

Thẩm Tứ lải nhải nửa ngày, không thấy người bên cạnh đáp lại như mọi lần, đưa tay chọc chọc người ta: “Này, cô gia nói chuyện với ngươi đó, ngươi có nghe không hả?”

 

Ta ngơ ngác nhìn bóng người cao lớn cách đó không xa, trong mắt cuộn trào cảm xúc.

 

Bên tai, Thẩm Tứ vẫn lảm nhảm không dứt, nhưng ta chẳng nghe được gì nữa.

 

Bao lâu rồi?

 

Dường như cũng chưa lâu.

 

Người kia gầy đi nhiều.

 

Cơn gió chiều lướt qua khiến mắt ta cay xè, ta khẽ chớp mắt, bóng người phía xa đã đột ngột biến mất.

 

Ta hoảng hốt lao theo.

 

Bỏ lại Thẩm Tứ đứng đó ngây người, nhìn ta hết bất động rồi lại quay đầu rời đi, giận dữ gào lên: “Giang Tiện Dư, ngươi dám phớt lờ lời cô gia, ta sẽ trừ bổng lộc của ngươi!”

 

Ôn Hành Thanh mặt mày âm trầm quay người vào góc tối, siết chặt lòng bàn tay đã rớm máu.

 

Trời mới biết vừa rồi hắn đã phải dùng bao nhiêu ý chí mới kiềm chế được bản thân không nhào ra giết người.

 

Giang Tiện Dư, ngươi giỏi lắm.

 

Mới có bốn trăm ngày không gặp, ngươi liền quên sạch ta, còn có đàn ông khác bên cạnh.

 

Nghĩ tới đó, hắn lạnh lùng cười khẩy, lập tức xoay người rời đi.

 

Hắn phải giết tên đàn ông kia, sau đó nhốt Giang Tiện Dư lại, để nàng cả đời chỉ cười với mình hắn thôi.

 

Nhưng vừa quay người, ngọn lửa trong lòng hắn đã lập tức tắt ngóm.

 

Giọt lệ nóng hổi làm mờ tầm mắt, giọng nói khàn đặc không thành tiếng: “Ôn Hành Thanh, thật sự là ngươi sao?”

 

Ánh mắt hai người chạm nhau, ta chẳng buồn suy nghĩ, lao tới ôm chặt lấy hắn.

 

“Ôn Hành Thanh…”

 

Hết Chương 16:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page