Chương 1:
26/06/2025
Chương 2:
26/06/2025
Chương 3:
26/06/2025
Chương 4:
26/06/2025
Chương 5:
26/06/2025
Chương 6:
26/06/2025
Chương 7:
26/06/2025
Chương 8:
26/06/2025
Chương 9:
26/06/2025
Chương 10:
28/06/2025
Chương 11:
28/06/2025
Chương 12:
28/06/2025
Chương 13:
28/06/2025
Chương 14:
28/06/2025
Chương 15:
28/06/2025
Đã mất nửa viên nội đan, hắn căn bản không chịu nổi lực trấn áp của pháp trận, nửa quỳ trên mặt đất, máu tươi phun ra từ khóe miệng.
Tên đạo sĩ cầm đầu thấy vậy liền cười nhạo: “Tộc linh miêu chẳng phải là yêu tộc xuất chúng sao? Xem ra cũng chỉ đến thế.”
Một đạo sĩ khác hừ lạnh: “Được rồi, đừng phí lời nữa, móc đan đi.”
Tên cầm đầu gật đầu, lấy ra pháp khí, bước từng bước tiến về phía Ôn Hành Thanh.
Nhưng ngay khi cách hắn chưa đầy một bước, gã đột ngột khựng lại.
Gã cúi đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn xuống ngực mình.
Một mũi trường thương sắc bén đâm xuyên lồng ngực.
Chưa kịp phản ứng gì, gã đã ngã vật xuống đất, chết không nhắm mắt.
“Lâm An Vương, gan của ngươi cũng lớn thật, dám bắt người của ta.” Ta lạnh lùng nhìn thẳng vào kẻ đang ngồi trên cao: “Thả người.”
Lâm An Vương bật cười khinh bỉ: “Giang tiểu tướng quân, lâu rồi không gặp, không ngờ ngươi vẫn ngang ngược như vậy, dám cấu kết với yêu quái.”
Ta không để ý đến lời gã, từng chữ rõ ràng: “Thả… người.”
Lâm An Vương như nghe được chuyện nực cười, phá lên cười lớn: “Ngươi cầu người mà thái độ thế này sao?”
Nói xong lại thu lại nụ cười, gương mặt biến đổi trong chớp mắt: “Giang tiểu tướng quân, kết giao với yêu là tội chết, bản vương đang nghĩ cho ngươi, đừng phụ lòng tốt của bản vương.”
Ta nhắm mắt lại, sự kiên nhẫn cuối cùng cũng cạn sạch.
Ngay sau đó, ta như sấm sét rút lấy đao từ tay thị vệ, xông thẳng tới trước mặt Lâm An Vương.
Lưỡi đao lạnh lẽo áp sát cổ gã, máu tươi rỉ ra.
“Giờ thì, có thể thả không?”
Cảm giác đau nhức khi lưỡi dao cứa vào thịt rõ ràng truyền tới, Lâm An Vương cuối cùng cũng hoảng loạn, cả người run rẩy không thôi.
“Giang Tiện Dư, ngươi to gan thật đấy, bản vương là thân thích hoàng gia mà… ư…”
Máu từ động mạch cổ phun trào, bắn lên mặt ta.
Ta hờ hững quẳng thi thể gã xuống đất như vứt rác.
“Nói nhiều vô dụng.”
Ta vốn không định giết người, chỉ tiếc là gã quá ngu.
Ta nhẹ lau máu trên mặt, ánh mắt lạnh lẽo quét qua những kẻ xung quanh, giọng nói nhẹ bẫng nhưng đầy sát ý.
“Chu phó tướng.”
“Thuộc hạ có mặt.”
“Giết sạch.”
Trong tiếng kêu cứu thảm thiết, ta lao tới bên Ôn Hành Thanh đang nằm trên mặt đất, thân thể đầy thương tích loang lổ sắc đỏ, cả người yếu ớt tới cực điểm.
Ta lúng túng ôm lấy hắn, tay liên tục lau đi vết máu trên môi: “Ôn Hành Thanh, xin lỗi…”
Xin lỗi, ta tới chậm rồi.
Xin lỗi, nếu không phải vì ta, ngươi cũng không mất nửa viên nội đan, càng không nằm đây trọng thương.
Xin lỗi…
Trái tim như bị xé toạc, bên trong chỉ còn lại đau đớn máu me be bét.
Bên tai là hơi thở quen thuộc, Ôn Hành Thanh chầm chậm mở mắt, giọng khàn khàn đầy ủy khuất: “Giang Tiện Dư, ngươi là đồ khốn.”
“Ta là đồ khốn, ta xin lỗi…” Ta nắm chặt bàn tay yếu ớt của hắn, lòng bị nỗi sợ hãi nhấn chìm: “Cố chịu đựng đi, Ôn Hành Thanh, ngươi phải cố gắng lên, ta đưa ngươi đi gặp đại phu.”
Nghe vậy, Ôn Hành Thanh như nhớ ra điều gì, vội vàng đưa tay che mặt, quay đầu tránh đi: “A Dư, ngươi… ngươi không được nhìn, xấu lắm…”
Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất — chính là chạy trốn.
A Dư đã nhìn thấy rồi, hắn là yêu, sẽ chẳng có ai thích một con yêu cả.
Hắn sẽ bị ghét bỏ.
Từng giọt lệ trong suốt lăn dài trên gò má, hắn vừa kéo lê thân thể yếu ớt, vừa đẩy ta ra, cuộn tròn bản thân lại.
“Ngươi đi đi… đi đi…”
Nhìn dáng vẻ hắn tự hành hạ mình, lòng ta càng thêm quặn đau, không chút do dự bế ngang hắn lên: “Ôn Hành Thanh, đồ ngốc, ta biết từ lâu rồi.”
Người trong lòng giãy giụa muốn đẩy ta ra, nhưng đáng tiếc, hắn quá yếu, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong lòng ta, để mặc nước mắt rơi lã chã.
You cannot copy content of this page
Bình luận