Chương 1:
26/06/2025
Chương 2:
26/06/2025
Chương 3:
26/06/2025
Chương 4:
26/06/2025
Chương 5:
26/06/2025
Chương 6:
26/06/2025
Chương 7:
26/06/2025
Chương 8:
26/06/2025
Chương 9:
26/06/2025
Chương 10:
28/06/2025
Chương 11:
28/06/2025
Chương 12:
28/06/2025
Chương 13:
28/06/2025
Chương 14:
28/06/2025
Chương 15:
28/06/2025
Trên đường trở về, ta cưỡi ngựa nhìn những người dân nghèo khổ dọc hai bên đường, lòng nghẹn lại, một nỗi mơ hồ bủa vây lấy toàn thân.
Tranh đoạt của đế vương, cuối cùng kẻ chịu khổ vẫn là bách tính lê dân.
Gia tộc mẫu thân ta đời đời vì bảo vệ dân Vu quốc mà chinh chiến.
Mấy chục năm khói lửa, đã đưa Vu quốc từ chốn nhược tiểu thành cường quốc hùng mạnh như hôm nay.
Tân hoàng đầy tham vọng, nhất tâm chinh phạt bốn phương, chỉ để mở rộng thế lực, chưa từng bận tâm đến cảnh sống của dân đen.
Vu quốc hưởng thụ hương hỏa từ trăm họ, mà hoàng thất lại chẳng bao giờ lo nghĩ cho dân.
Từ năm mười ba tuổi, ta xuất thân tiểu binh, từng bước leo lên làm tướng quân, đánh vô số trận cho Vu quốc, nhưng nay nghĩ lại, tất cả tựa như một trò cười.
Ta và những người khốn khổ kia chẳng qua đều là công cụ cho tham vọng quyền lực của Vu đế mà thôi.
“Tướng quân.”
Phía sau, Chu phó tướng cất tiếng gọi, ánh mắt nghiêm túc nhìn ta, bỗng nói: “Ngài làm gì, quyết định gì, ta và các huynh đệ đều sẽ mãi mãi theo ngài.”
Ta khựng lại, viền mắt bất giác ươn ướt.
Chu phó tướng là cánh tay đắc lực nhất của ta, cũng là bằng hữu tri kỷ suốt bao năm.
Y biết thân phận nữ tử của ta, nhiều năm nay luôn kề vai sát cánh, chưa từng có ý mưu tính soán đoạt.
Nếu nói không cảm động là giả.
Ta khẽ gật đầu: “Được.”
Mặt trời dần khuất núi, ta đạp ánh hoàng hôn quay về doanh trại.
Ta hơi thấp thỏm đẩy cửa phòng, chẳng biết Ôn Hành Thanh có giận ta hay không.
Ta khẽ gọi vào phòng: “Ôn Hành Thanh?”
Không ai đáp lại, trong phòng yên tĩnh lạ thường.
Ta hơi chùn bước, có vẻ như thật sự giận rồi.
Ta ngập ngừng ngoài cửa, ló đầu vào: “Bảo bối, ta sai rồi.”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Xong đời.
Dù sao cũng là chết, ta cắn răng, hít sâu một hơi, vừa bước vào vừa lầm bầm: “Ôn bảo bối, tướng quân ta sai rồi, tuy sau này có thể còn dám tái phạm, nhưng ngươi đừng giận nữa mà.”
“Ngươi cứ phạt ta đi, quỳ bàn giặt quần áo cũng được, được không?”
Dưới ánh nến sáng rõ, trong phòng trống không, trên giường cũng chẳng có bóng dáng quen thuộc ấy.
Ta sững người tại chỗ, một nỗi bất an trào dâng trong lòng.
“Tướng quân.” Chu phó tướng đột ngột đẩy cửa vào, thở hổn hển: “Không hay rồi, Lâm An Vương chẳng biết sao đột nhiên tới, còn vô cớ bắt Ôn công tử đi rồi.”
Sắc mặt ta trầm xuống: “Cái gì? Người đâu?”
“Sau núi.”
Thời gian quay lại một canh giờ trước.
Ôn Hành Thanh đã ngủ nguyên một ngày trời.
Hắn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đã theo thói quen dịch người tìm vòng tay quen thuộc kia.
Cho tới khi lăn bịch xuống đất mới hoàn toàn tỉnh mộng.
Ôn Hành Thanh ôm chăn từ từ ngồi dậy, nhìn quanh phòng đã chẳng còn bóng dáng ta.
Hắn nhìn ánh chiều tà ngoài cửa sổ, giận dỗi quăng hết chăn màn, u oán lẩm bẩm: “Giang Tiện Dư, ngươi đúng là đồ tồi, lại gạt ta.”
Hắn còn đang định đi tìm người tính sổ, thì một người loạng choạng xông vào.
“Không hay rồi Ôn công tử, tướng quân xảy ra chuyện rồi.”
Thiên hạ đều nói tình yêu khiến người ta hóa ngu, Ôn Hành Thanh chính là minh chứng sống rõ ràng nhất.
Nỗi hoảng loạn khiến sắc mặt Ôn Hành Thanh lạnh băng, yêu văn giữa trán lóe sáng, hắn túm lấy người kia: “Giang Tiện Dư đâu?”
“Hậu… hậu sơn…”
Lời vừa dứt, Ôn Hành Thanh đã biến mất khỏi chỗ đứng.
Nhưng hắn không ngờ, chờ hắn không phải Giang Tiện Dư, mà là thiên la địa võng của một đám đạo sĩ tróc yêu.
8.
Trên bầu trời, mấy tia sét xé tan màn đêm đen đặc, chiếu rọi mọi thứ.
Ôn Hành Thanh bị mười mấy đạo sĩ tróc yêu vây khốn trong một trận pháp, trận pháp cường đại ấy đang điên cuồng xé rách thân thể hắn.
Phía sau hắn, ba chiếc đuôi yêu dựng lên phòng bị, gân xanh trên trán giật giật.
Mái tóc đen nhánh dần hóa bạc trắng, môi đỏ như máu, đồng tử xanh biếc tỏa ra ánh sáng yêu dị trong bóng đêm.
You cannot copy content of this page
Bình luận