Vĩnh Viễn Không Rời Xa

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

“A Dư, sau này mãi mãi ở bên ta có được không?”

 

Tim ta khẽ loạn nhịp: “Ôn Hành Thanh, buông ta ra trước có được không?”

 

Hắn ôm chặt lấy eo ta, má dán lên bụng ta cọ nhẹ: “Không được.”

 

“Ngươi…”

 

“Suỵt.” Hắn khép mắt lại: “A Dư, ta mệt quá…”

 

Vì đi tìm ta, Ôn Hành Thanh đã mấy ngày liền không nghỉ ngơi, lại mất nửa viên nội đan, lúc này đã suy yếu đến cực điểm.

 

Nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, ta không nói gì thêm, khẽ vuốt tóc hắn: “Ngủ đi.”

 

Liên tiếp mấy ngày, Ôn Hành Thanh luôn canh giữ sát bên ta, không cho ta rời khỏi tầm mắt hắn.

 

Ta cố gắng giảng đạo lý với hắn, nhưng hắn chỉ dịu dàng nhìn ta.

 

Có nghe, chỉ là không lọt vào lòng.

 

Như đánh một quyền vào đống bông, tức quá, ta cắn hắn một cái.

 

Ôn Hành Thanh ôm lấy ta, cười dịu dàng, mặc kệ ta để lại dấu vết nơi cổ hắn.

 

“A Dư, mạnh hơn chút nữa cũng được.”

 

Ta thật sự bó tay với hắn rồi.

 

Ý nghĩ lóe qua, ta nhìn gương mặt hơi ửng hồng của hắn, cong môi cười đầy ẩn ý: “Ôn Hành Thanh.”

 

“Hửm?” Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt mang theo nghi hoặc.

 

Đôi mắt hắn rất đẹp, đặc biệt là khi chăm chú nhìn ta thế này, như ánh trăng vỡ vụn rải khắp bầu trời đêm.

 

Ta vòng tay ôm lấy cổ hắn, hôn tới, bàn tay luồn vào trong lớp y phục.

 

Yết hầu hắn khẽ trượt, dường như không ngờ ta lại chủ động, thoáng chốc không biết phản ứng ra sao.

 

Đến khi vạt áo trước ngực bị kéo mở, một nụ hôn nhẹ rơi xuống yết hầu, hắn khẽ rên lên, thân thể căng cứng, giọng nói khàn khàn, yếu ớt gọi: “A Dư…”

 

Đầu ngón tay ta lướt dọc cơ bụng rắn chắc, hơi thở ấm áp phả nơi tai hắn: “Bảo bối, có muốn không?”

 

Nghe vậy, trong đầu Ôn Hành Thanh như có dây đàn bị đứt, hơi nóng lan khắp từ mặt đến cổ.

 

Hắn lắp bắp: “Ta… ta không biết…”

 

“Không biết?” Ta cười khẽ, tay tiếp tục lần xuống dưới: “Giờ biết chưa?”

 

Ôn Hành Thanh bỗng khẽ rên, thân thể hơi cong lại, đầu óc hoàn toàn trống rỗng: “Đừng… A Dư…”

 

Hắn tội nghiệp nhìn ta, khóe mắt đỏ bừng.

 

“Không muốn sao?” Ta giả vờ thất vọng rút tay về.

 

Hắn vội vàng nắm lấy tay ta: “Không… không phải…”

 

Ta cười đắc ý: “Bảo bối, đừng căng thẳng…”

 

Đôi mắt long lanh của Ôn Hành Thanh giao nhau với ánh mắt ta.

 

Ta cúi đầu, khẽ cắn lên vành tai hắn.

 

Tim hắn đập ngày càng nhanh, yết hầu trượt lên xuống, mặt vùi vào hõm cổ ta, tiếng thở gấp vỡ vụn trong không khí nóng bỏng.

 

“A… A Dư…”

 

Ta đưa tay xoay mặt hắn lại, ngậm lấy cánh môi ửng đỏ ấy.

 

“Bảo bối, ngoan lắm. Đồng ý ta một chuyện có được không?”

 

Nhân lúc hắn mơ màng, ta muốn dụ hắn thả ta ra.

 

Ôn Hành Thanh cố gắng giữ chút lý trí còn sót lại, lắc đầu loạn xạ: “Không được.”

 

Ta khẽ thở dài một tiếng.

 

Tặc, đúng là bảo bối thông minh, sắc dụ cũng chẳng có tác dụng gì.

 

Mềm không được, vậy chỉ có thể cứng rắn thôi.

 

Mấy ngày nữa lại trôi qua.

 

Ta dần dần không nói chuyện với hắn nữa, nhìn hắn tội nghiệp đáng thương, ta cố kìm nén dục vọng muốn ôm lấy hắn.

 

Ôn Hành Thanh cố gắng đè nén chua xót nơi đáy mắt, giọng nói khàn khàn nghẹn lại: “Ngươi nhất định phải đi sao? Dù là vì ta, cũng không thể ở lại?”

 

Ta không đáp, ánh mắt rơi vào cây quế ngoài cửa sổ.

 

Chắc cũng sắp đến Trung thu rồi, hoa quế qua vài ngày nữa hẳn sẽ nở.

 

Trung thu là ngày gia đình sum họp, nhưng ở thời loạn thế này, bao giờ binh lính của ta mới được đoàn tụ cùng người thân?

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page