Chương 1:
26/06/2025
Chương 2:
26/06/2025
Chương 3:
26/06/2025
Chương 4:
26/06/2025
Chương 5:
26/06/2025
Chương 6:
26/06/2025
Chương 7:
26/06/2025
Chương 8:
26/06/2025
Chương 9:
26/06/2025
Chương 10:
28/06/2025
Chương 11:
28/06/2025
Chương 12:
28/06/2025
Chương 13:
28/06/2025
Chương 14:
28/06/2025
Chương 15:
28/06/2025
Nào ngờ khi ta vừa định rút lui, một bàn tay to liền ấn lấy đầu ta, thắt lưng cũng bị giữ chặt, kéo ta dán sát vào hắn.
Ta không kịp phản ứng liền ngồi lên người hắn.
Hắn siết chặt vòng eo ta, như muốn đem ta hòa tan vào xương tủy của hắn vậy.
Nụ hôn của hắn mãnh liệt bá đạo, chẳng có quy luật gì cả.
Răng cắn môi ta, đau đến mức ta khẽ hé miệng, hắn lập tức thừa cơ tiến sâu hơn.
Hồi lâu, Ôn Hành Thanh mới chịu buông ta ra, trán tựa vào trán ta, hơi thở dồn dập.
Ta thở hổn hển nhìn hắn: “Còn giận sao?”
Hắn không trả lời, đột nhiên đứng dậy, hai tay ôm lấy ta, xoay người áp ta xuống giường.
“Ôn Hành Thanh.”
Đuôi mắt Ôn Hành Thanh đỏ bừng, vẻ mặt mang theo ham muốn kìm nén, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy ta, trong đó là khao khát không hề che giấu.
Hắn không cho phép ta phản kháng, giữ chặt tay ta áp lên đỉnh đầu, cúi đầu hôn tới.
Tựa như chỉ có những nụ hôn càng lúc càng sâu ấy, mới có thể truyền đạt tình cảm nóng bỏng trong lòng hắn.
Tiếng thở dốc của hai người vang vọng, nụ hôn men theo xương hàm lần xuống, dịu dàng liếm nhẹ lên vết sẹo nơi ấy…
Ta khẽ cắn môi, hơi thở dồn dập hơn.
Ngay khi ta nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra, cái đầu đang vùi trước ngực lại bất động.
Một lúc lâu sau, ta mới cảm nhận được chỗ trước ngực có thứ gì đó âm ấm lạnh lạnh.
Ta sững người: “Sao vậy?”
Ôn Hành Thanh không trả lời, chỉ vùi đầu trong lòng ta không nhúc nhích.
Ta cảm nhận được nơi vải áo trước ngực càng lúc càng ướt, từng giọt nước mắt nóng bỏng như muốn thiêu cháy trái tim.
“Đừng đi…”
Hắn khàn giọng cầu xin.
Bộ dáng lúc này của hắn khiến lòng ta mềm nhũn đau đớn, vòng tay siết chặt thêm mấy phần.
Nhưng ta lại không thể đồng ý với hắn.
Một mạng của ta không thể đổi lấy mạng của muôn dân.
Không nghe được câu trả lời, trái tim Ôn Hành Thanh từng chút từng chút trượt xuống vực sâu.
“Xin lỗi.”
“Hử?”
Nghe hắn đột nhiên xin lỗi, ta hơi nghi hoặc, còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn thì cơn choáng váng bất chợt ập tới, ta mất đi tri giác.
Ôn Hành Thanh ôm lấy thân thể bất tỉnh của ta, bàn tay vẫn còn run rẩy vì sợ hãi.
“A Dư, xin lỗi… ta không chịu nổi nguy cơ mất ngươi thêm lần nữa…”
Tiếng hắn thì thầm yếu ớt, mắt đỏ hoe.
6.
Trong cơn mê man, ta phát hiện tay mình bị xích sắt khóa chặt, không thể nhúc nhích.
Một chiếc đuôi yêu quái bất chợt quấn lấy thắt lưng ta, Ôn Hành Thanh chỉ mặc một lớp áo mỏng, lộ ra bờ ngực săn chắc.
Hắn nắm lấy cổ tay ta, nghiêng đầu cọ nhẹ vào lòng bàn tay ta, vụng về làm nũng: “Tướng quân… nói… nói ngươi vĩnh viễn không rời xa ta…”
Ta không đáp, hắn vẫn không chịu buông tha, nhẹ nhàng hôn từ lòng bàn tay men dọc cánh tay ta mà đi.
“A Dư…”
Vùng da mềm trên cổ bị hắn khẽ cắn mút, để lại từng dấu vết đỏ như hoa mai.
Cái đuôi mềm mại kia không biết đã luồn vào trong áo ta từ lúc nào, cảm giác lông tơ phất qua mang tới từng cơn run rẩy khó diễn tả.
Vòng eo bị siết chặt tới mức gần như nghẹt thở, môi đau nhói, ta hoảng hốt mở mắt, mới nhận ra vừa rồi chỉ là mộng cảnh.
Nhưng mà… có chút thất vọng thì làm sao bây giờ?
Ánh nến mờ nhạt hắt lên gương mặt Ôn Hành Thanh, hắn kề sát môi ta khẽ liếm nhẹ, thấy ta tỉnh lại, hắn nở nụ cười dịu dàng: “A Dư.”
Ta nhìn bố cục xa lạ xung quanh, khẽ nghiêng đầu né tránh nụ hôn của hắn: “Ôn Hành Thanh, đây là đâu?”
Thấy ta né tránh, hắn cũng không tức giận, chỉ nhấc tay ta đặt lên má mình, ánh mắt sáng rực: “Đây là nhà của A Dư và ta sau này.”
Bị ánh mắt nóng bỏng ấy của hắn làm cho sững người, từng nụ hôn nhẹ nhàng như tín ngưỡng rơi xuống lòng bàn tay ta.
You cannot copy content of this page
Bình luận