Chương 1:
26/06/2025
Chương 2:
26/06/2025
Chương 3:
26/06/2025
Chương 4:
26/06/2025
Chương 5:
26/06/2025
Chương 6:
26/06/2025
Chương 7:
26/06/2025
Chương 8:
26/06/2025
Chương 9:
26/06/2025
Chương 10:
28/06/2025
Chương 11:
28/06/2025
Chương 12:
28/06/2025
Chương 13:
28/06/2025
Chương 14:
28/06/2025
Chương 15:
28/06/2025
Từ nhỏ ta bị coi như nam nhi mà dưỡng dục, xuất phát từ lòng trắc ẩn, đối với tiểu thiếp yếu đuối không thể tự lo của phụ thân cũng chăm sóc nhiều phần.
Chỉ là ánh mắt tiểu thiếp nhìn ta dần dần bắt đầu không ổn.
Nửa đêm, ta mơ mơ màng màng tỉnh dậy, song thủ bị xích sắt khóa chặt, không thể nhúc nhích chút nào.
Một chiếc đuôi yêu quái bất chợt quấn lấy thắt lưng ta.
Mỹ nhân vốn thân thể yếu ớt dễ ngã kia, thế mà lại hóa thành nam tử, chính đang dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm ta.
Hắn mạnh mẽ nắm lấy cổ tay ta, nghiêng mặt, lấy lòng vụng về mà cọ xát nơi lòng bàn tay ta.
“ Tướng quân, nói… nói rằng người vĩnh viễn sẽ không rời xa ta.”
1.
Ta bóp lấy cằm người trước mặt, đáy mắt trầm uất: “ Đừng nhìn nữa, phụ thân ta đêm nay sẽ không đến đâu, ngươi gọi là gì?”
Người đối diện hai má ửng đỏ, đầu mày khẽ nhíu, khi cúi mắt, hàng mi thật dài khẽ run, ánh mắt u buồn, môi đỏ hơi hé, thanh âm run rẩy: “ Ôn Hành Thanh.”
Ta mặt không biểu cảm đánh giá dung mạo nàng ấy, lạnh nhạt nói: “ Dung sắc không tệ.”
Đầu ngón tay Ôn Hành Thanh vì căng thẳng mà hơi co lại, ánh mắt có chút trốn tránh.
Ta hất mặt đối phương ra, cầm lấy bầu rượu trong tay uống một ngụm, xoay người ngồi lên ghế gần đó.
Ngón tay khẽ điểm lên mặt bàn, ánh mắt rơi vào bóng dáng hồng sắc trên giường.
Đó là thiếp thứ mười chín của phụ thân ta Chu Hùng.
Chu Hùng hôm nay một hơi nạp ba người thiếp.
Trước kia Chu Hùng nạp thiếp, ta xưa nay chưa từng quản.
Nhưng hôm nay khéo sao lại trùng vào ngày giỗ của mẫu thân ta.
Mẫu thân yêu ông ta cả đời, vì muốn sinh một nhi tử, đã uống phương thuốc dân gian mà đại phu kê, kết cục ngày sinh nở khó sinh, mẫu tử cùng mất.
Mới có năm năm, Chu Hùng liền quên sạch không còn chút dấu tích.
Nghĩ đến đó, ta không nhịn được cười lạnh một tiếng, trong lòng buồn bực khó tiêu, cầm lấy bầu rượu đưa lên miệng, lại phát hiện trong bình đã cạn từ lâu.
Phanh ——
Bầu rượu rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Nghe tiếng động, hàng mi dày rậm của Ôn Hành Thanh khẽ run, tựa hồ bị dọa sợ, sắc mặt tái nhợt thêm vài phần.
Ta lảo đảo đứng dậy, đưa tay vơ lấy hỷ tử bày trên bàn hạ nhân chuẩn bị, loạng choạng đi về phía nàng ấy.
Ta từng bước áp sát, nàng ấy từng chút lùi về phía sau.
Tựa hồ là… sợ ta vô cùng.
Ta nhìn động tác của đối phương, thú vị mà nhướng mày: “ Sợ ta?”
Nữ tử đó theo bản năng gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Ta chẳng để tâm, khẽ cong khóe môi.
Từ nhỏ ta bị coi như nam nhi mà dưỡng dục.
Trong triều là trọng thần tay nắm binh quyền đến cả hoàng thượng cũng kiêng kỵ ba phần, trong quân doanh ta là tướng quân lãnh soái sát m/á/u vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, ai nấy đều kính sợ mà xa lánh.
Sợ cũng là lẽ thường.
Ta áp sát đối phương, một chân đạp lên mép giường.
Ôn Hành Thanh đã không còn đường lui.
Ta nắm lấy cổ chân mảnh khảnh kia, nhẹ nhàng kéo người về phía ta, nàng ấy thất thanh kêu một tiếng.
Người còn chưa kịp phản ứng, đầu liền bất lực ngửa ra sau, toan tính tránh xa ta một chút.
Ta ác ý bóp lấy cằm, rượu trong tay lập tức rót vào miệng nàng ấy.
Rượu mạnh ào ào tràn vào, dọc theo chiếc cằm góc cạnh rõ ràng chảy xuống, thấm ướt y bào.
Đầu ngón tay ta khẽ nâng cằm nàng ấy lên, khóe miệng hơi nhếch: “ Dụ dỗ Chu Hùng như thế nào? Làm thử cho ta xem.”
Đuôi mắt Ôn Hành Thanh đỏ bừng, có chút khó khăn mà mở miệng: “ Không có dụ dỗ, ta… không biết.”
Ta bóp chặt lấy cổ nàng ấy, rõ ràng là không tin: “Không biết? Trong phủ này, mỗi một tiểu thiếp của Chu Hùng đều xuất thân từ nơi Hoa Nguyệt, bọn họ chẳng phải đều là tỷ muội của ngươi sao? Ngươi lại bảo không biết?”
Đôi mắt đen thẳm của nữ tử tràn ngập hoang mang cùng sợ hãi, thanh âm run rẩy: “Không… không phải, ta không phải.”
Ta hừ khẽ một tiếng, tay đang siết cổ hơi siết chặt thêm, hơi thở ấm áp phả nơi tai nàng ấy: “Còn dám nói dối?”
You cannot copy content of this page
Bình luận