Thục phi mỉm cười, tỏ vẻ rộng lượng nhường lại một chỗ ngồi.
Hoàng thượng liền ngồi phịch xuống, chẳng mấy chốc đã chơi được mấy vòng.
Chơi đến quên cả trời đất, cũng quên luôn Lý Mỹ nhân còn đang đứng phía sau mình.
Lương phi chọc chọc Hoàng thượng, tò mò hỏi: “Hoàng thượng, vừa rồi Lý Mỹ nhân nói gì với ngài vậy? Kể ra cho mọi người cùng vui đi!”
Hoàng thượng liếc nhìn Lý Mỹ nhân đang rưng rưng nước mắt, cười gượng gạo đáp: “Không có gì, nàng ấy nói các ngươi xinh đẹp như hoa thôi. Cương thượng khai hoa! Đưa tiền đây!”
Ta cau mày, thầm nghĩ: Tên tiểu xui xẻo này bao giờ vận khí lại tốt đến thế chứ?
Nhưng khi nhìn kỹ bài của hắn, thì ra lại thiếu mất một quân!
Ta siết chặt nắm tay, quát lớn: “Hoàng thượng dám trá hồ! Mau để lại tiền! Bằng không, coi chừng ta đánh cho một trận!”
Hoàng thượng nhanh tay chộp lấy túi tiền trên bàn rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.
Chỉ còn lại Lý Mỹ nhân đứng đó, tóc tai rối bời, nhìn gió thổi qua mà nghẹn ngào: “Chẳng lẽ trừ từ phần của ta sao?”
Lương phi nhếch miệng cười nhạt: “Ngươi nói xem?”
Hoàng thượng trá hồ, tiền thua lập tức nhân đôi, mà số tiền này lại trừ thẳng vào phần của Lý Mỹ nhân, khiến tháng này nàng ta mất sạch phân lệ.
Thấy nàng ta thật sự đáng thương, ta bèn sai cung nữ mang ít bạc tới giúp đỡ.
Không ngờ từ đó nàng ta liền bám lấy ta không rời.
Mỗi sáng sớm đến thỉnh an, nàng ta luôn là người đến sớm nhất, khiến ta đang ngon giấc cũng bị ép phải bò dậy.
Ta nói: “Lý Mỹ nhân, ngươi không cần đến sớm như vậy.”
Nàng ta lại đáp: “Thần thiếp trong lòng luôn nhớ đến Hoàng hậu nương nương nên mới đến sớm. Người xem các phi tần khác kìa, mặt trời lên ba sào mới đến, rõ ràng không để người vào trong lòng.”
Ta trừng mắt, lẩm bẩm trong lòng: Ta cầu xin ngươi đừng nhớ đến ta nữa, xin đấy!
Ta khuyên nhủ nàng, đối phương lại chẳng nghe, ta đành phải sai người đóng cửa không cho vào.
Nàng ta đứng bên ngoài cung, lớn tiếng kêu khóc: “Hoàng hậu nương nương minh giám! Thần thiếp thật lòng với người mà!”
Đến lúc này, thật sự không chịu nổi nữa!
Ta hạ lệnh phạt cấm túc nàng ta một tháng trong cung của mình.
Lúc này mới được ngủ một giấc yên lành.
Ngày tháng trong cung nhàm chán, đến chiều, Lương phi hẹn chúng ta đến Ngự hoa viên thưởng hoa.
Ta bĩu môi nói: “Nhìn hoa có gì hay? Chi bằng chúng ta đánh mạt chược đi.”
Đánh được vài vòng mạt chược, Lương phi bỗng thở dài: “Ôi chao, Lý Mỹ nhân bị phạt cấm túc rồi, vậy đêm nay ai thị tẩm đây?”
Nói xong, nàng ta liếc nhìn Hiền phi bằng khóe mắt đầy ẩn ý.
Hiền phi lập tức giật mình, xua tay nói: “Tháng này ta đã thị tẩm rồi! Ai đến lượt thì tự bước ra đi!”
Thục phi khẽ nhíu mày, nói: “Ta nhớ lần trước là Trương Tiệp dư hầu hạ. Lần này chắc đến phiên Uyển Uyển rồi.”
Lương phi vội vàng ôm bụng, nhăn nhó: “Ui da! Ta đến kỳ nguyệt sự rồi! Hơn nữa tối nay ta còn hẹn Huệ phi đánh cờ, các ngươi đi mà hầu hạ.”
Hiền phi sa sầm mặt mày, hừ lạnh: “Các ngươi nói xem, chuyện này ai mới là đầu sỏ gây ra hả?”
Vừa lúc ấy, ta rút được một quân bài đại bính trong tay, nhưng bỗng nhiên cảm thấy có chút lành lạnh sau lưng.
Ngẩng đầu nhìn lên, mấy vị phi tần đang đồng loạt quay sang nhìn chằm chằm.
Ta hoảng hốt ném quân bài đi, kêu lớn: “Làm gì thế hả? Liên quan gì đến ta chứ?”
Vì chính ta đã phạt Lý Mỹ nhân cấm túc nên đắc tội với các phi tần, rốt cuộc đành phải gánh lấy việc thị tẩm tối nay.
Đêm đến, tiểu Hoàng đế hí hửng chạy tới, vòng tay ôm chặt lấy eo ta không chịu buông.
Ta chỉ vào chiếc giường, nghiêm mặt nói: “Ngươi lên giường nằm yên đi, một lát nữa ta sẽ qua.”
Ai ngờ hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy ấm ức nhìn ta hỏi: “Biểu tỷ, có phải ngươi ghét bỏ trẫm không?”
Ta thở dài đáp: “Ban đêm ngươi ngủ thì ngáy, nghiến răng còn xì hơi nữa. Cả hậu cung này, ngoài Lý Mỹ nhân ra, còn ai mà không ghét bỏ ngươi? Mau nằm yên, nếu không đừng trách ta ra tay!”
You cannot copy content of this page
Bình luận