Viện Dưỡng Lão Trong Hậu Cung

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Ta là Trung cung Hoàng hậu, biểu tỷ của Hoàng đế. 

 

Phụ thân ta là đại thần phụ chính, mẫu thân ta là công chúa, mấy vị ca ca của ta đều nắm giữ chức vị cao trong triều đình.

 

Năm mười bảy tuổi, ta bị phụ thân đưa vào cung, gả cho vị biểu đệ Hoàng đế kia.

 

Khi ấy, hắn vừa khóc vừa nói: “Biểu tỷ, sau này có thể đừng đánh trẫm nữa được không?”

 

Ta xoa đầu hắn, dịu giọng nói: “Ngoan, bản cung giờ là Hoàng hậu, sẽ đánh nhẹ tay một chút.”

 

Từ đó về sau, hắn không dám bước chân vào hậu cung nữa, còn ta thay hắn “sủng hạnh” các phi tần.

 

Hôm nay, các phi tần đang tụ tập trong cung của ta trò chuyện thì Lương phi bỗng nghiêm mặt bẩm báo:  “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương! Hoàng thượng mang về một nữ tử kỳ lạ, hiện giờ người bị nàng ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo! Sáng nay còn ban cho nàng ta phong hào Mỹ nhân nữa!”

 

Ta nhả vỏ hạt dưa, thản nhiên nói: “Mang về thì mang về, có ảnh hưởng gì đến ván cờ của chúng ta đâu?”

 

Lương phi suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Hình như không ảnh hưởng lắm. Nhưng thiếp nghe nói, nữ tử này cái gì cũng biết, thật kỳ lạ vô cùng!”

 

Tâm hồn hóng chuyện trong tim như được đánh thức, ta tò mò hỏi: “Cái gì cũng biết? Là biết những gì?”

 

Lương phi liền nói: “À, biết làm thơ, biết ca múa, còn biết nấu ăn nữa. Tóm lại, toàn mấy thứ mới mẻ cả.”

 

Lúc này, một nữ tử chậm rãi bước vào từ bên ngoài. 

 

Nàng ta tiến đến trước mặt ta, khẽ cúi người hành lễ: “Thần thiếp đến muộn, kính xin Hoàng hậu nương nương thứ tội.”

 

Hiền phi đang bóc một quả quýt, giọng nói lạnh lùng: “Chà, đây chắc hẳn là Lý Mỹ nhân mới được Hoàng thượng sắc phong rồi? Khẩu khí lớn quá nhỉ, còn đến muộn hơn cả chúng ta!”

 

Lý Mỹ nhân liếc nhìn Hiền phi một cái, trong giọng nói dường như ẩn chút khoe khoang: “Muội muội không phải cố ý đến trễ, chỉ là đêm qua Hoàng thượng ở chỗ muội, người vất vả cả một đêm nên muội mới tới muộn.”

 

Hiền phi bĩu môi, hừ lạnh một tiếng rồi mắng: “Được rồi, ngươi thì õng ẹo cho ai xem đây? Phá hỏng quy củ thì cút ra đứng một bên đi!”

 

Lý Mỹ nhân mở to đôi mắt đầy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ta như thể cầu cứu: “Hoàng hậu nương nương!”

 

Ta che mặt thở dài, Hiền phi tính tình nóng nảy, không dễ chọc vào. 

 

Nếu hôm nay làm Hiền phi phật ý, cả tháng này ta đừng mong được ăn món Phù dung cao nàng ấy làm.

 

“Lý Mỹ nhân này, ngươi quả thực đến muộn. Hiền phi nói đúng, có lỗi thì phải phạt, ngươi qua một bên đứng đi.”

 

Lý Mỹ nhân nghe vậy đành ngoan ngoãn đứng nép sang một góc, gương mặt vẫn hiện rõ vẻ không cam lòng.

 

Chiều thu oi ả, ta sai người đặt một chiếc bàn mạt chược bên hồ sen trong Ngự hoa viên, rồi rủ các phi tần đến cùng đánh mạt chược giải khuây.

 

Bàn mạt chược chỉ có bốn chỗ, lần lượt là ta, Hiền phi, Lương phi và Thục phi. 

 

Đến cả Đức phi cũng chẳng có chỗ ngồi, huống chi là người khác, thế nhưng Lý Mỹ nhân vừa thấy đã không vui, cứ nằng nặc đòi tham gia cùng với chúng ta.

 

Hiền phi giận dữ, lớn tiếng quát: “Ngươi làm gì mà lắm chuyện vậy? Đứng yên một bên không được sao? Nhị đồng!”

 

Thục phi thấy vậy liền lên tiếng khuyên giải: “Ôi chao, dù sao cũng là tỷ muội cùng một cung, đừng chấp nhặt với nàng ta làm gì. Tam điều!”

 

Đúng lúc ấy, phía sau rặng cây thấp thoáng bóng dáng một thân ảnh màu vàng tươi.

 

Lý Mỹ nhân tinh mắt, lập tức nhận ra đó là Hoàng thượng, liền mềm mại ngã vào lòng hắn như một cánh hoa rơi.

 

Hai người đứng xa xa không biết đang nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ kia, chắc hẳn cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

 

Ta vẫy tay gọi Hoàng thượng, lớn tiếng nói: “Hoàng thượng! Ngươi lại đây một chút!”

 

Tiểu Hoàng đế đáp lời, hí hửng chạy đến như một chú chó con ngoan ngoãn.

 

Ta chỉ vào bàn mạt chược, niềm nở mời: “Hoàng thượng, ngươi có muốn chơi vài ván không?”

 

Hiền phi phẩy tay, bĩu môi nói với Hoàng thượng: “Ngươi đừng có ngồi trên tay của ta, lần nào cũng xua hết tài vận của ta. Qua bên chỗ A Nhiên mà ngồi đi.”

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page