Chương 1: Ngươi đến xin ta cứu các ngươi sao?
11/06/2024
Chương 2: Đợt tấn công thứ năm
29/06/2024
Chương 20: Thần Tử đến tìm
29/06/2024
Chương 19: Bút ký của hoàng đế cuối cùng
29/06/2024
Chương 18: Ngài chính là thần
29/06/2024
Chương 17: Sao thế giới mới mà đã có đạo?
29/06/2024
Chương 16: Món quà cám ơn của đứa trẻ
29/06/2024
Chương 15: Đi trộm trứng khủng long
29/06/2024
Chương 14: Khởi đầu hoàn toàn mới
29/06/2024
Chương 13: Mèo đực hay mèo cái?
29/06/2024
Chương 12: Cựu hoàng đế bị trói
29/06/2024
Chương 11: Lấy chứ không phải trộm
29/06/2024
Chương 10: Cựu hoàng đế đến làm gì?
29/06/2024
Chương 9: Như là lễ tang vậy
29/06/2024
Chương 8: Đó là lỗi của thế giới này
29/06/2024
Chương 7: Trải nghiệm chết đi sống lại
29/06/2024
Chương 6: Máy gọi số
29/06/2024
Chương 5: Tôi cũng có khả năng giết anh
29/06/2024
Chương 4: Không ai yêu cầu cô đi chết, là cô tự nguyện mà.
29/06/2024
Chương 3: Con mèo đen
29/06/2024
Chương 21: Quả bóng biến mất
29/06/2024
Vì vậy tôi lại cúi đầu hỏi đứa trẻ:
– Thật không?
– Tất nhiên là không.
Đứa trẻ không chớp mắt nói.
– Mẹ nói cô là người có năng lực nhưng không có não, chỉ khi bị người khác ra lệnh mới thể hiện được giá trị.
Khi đứa trẻ nói được nửa câu, mặt mẹ nó đã biến sắc, muốn bịt miệng nó lại, nhưng bị tôi dùng dị năng ngăn lại.
Khi đứa trẻ nói xong một mạch, khuôn mặt nó cũng tái nhợt.
– Không phải vậy!
Tiểu Nghệ vội la lên, nước mắt tuôn trào.
– Chị đã cứu em, cứu gia đình và đất nước em nhiều lần, làm sao em có thể nói chị như vậy? Trong lòng em, chị là người duy nhất em công nhận là chị dâu!
– Thật không?
Tôi vừa hỏi vừa nhận thấy con mèo đen nằm trên bàn không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng này.
– Chỉ cần lấy chị, gia tộc chúng tôi sẽ lập tức trở thành gia tộc số một không ai sánh kịp! Như vậy sau khi chị chết trong trận chiến, toàn bộ vinh quang cứu vũ trụ sẽ thuộc về gia tộc chúng tôi…
Tiểu Nghệ mở to mắt, gần như sáng rực.
– Vì vậy sau khi chị chết trong trận chiến, mọi vinh quang sẽ thuộc về gia tộc chúng tôi…
Cô ta nói một mạch, rồi đột ngột dừng lại, toàn thân cô ta run rẩy vì cố gắng chống lại năng lực của tôi, máu tươi chảy ra từ tai cô ta, trượt dần xuống cổ.
Tuyên bố khẩn cấp, không phải tôi cố ý bắt nạt người khác đâu.
Trong một trận chiến, để một người chơi cấp 99 không làm tổn thương một tài khoản nhỏ cấp 10 thực sự rất khó, ngay cả đòn đánh thường cũng là vết thương chí mạng và xuyên thấu, tôi cũng rất khó khăn đó.
– Cảm ơn vì đã giải đáp một chút thắc mắc của tôi.
Tôi bình thản ngồi trong ánh mắt kinh hãi của Tiểu Nghệ, nói như không liên quan đến mình.
– Mặc dù tôi cũng phỏng đoán được một chút, nhưng… nói thế nào nhỉ, tôi khá tò mò không biết mình đoán đúng không?
– Giống như khi đọc một tác phẩm trinh thám, muốn biết liệu mình có đoán đúng kẻ sát nhân và cách thức gây án không, cô hiểu ý tôi chứ?
Dù sức mạnh của Tiểu Nghệ không đáng kể, nhưng dường như cô ta khá thông minh, vì cô ta lập tức nhận ra quy tắc của trường năng lượng của tôi, và rít từng từ một qua kẽ răng:
– Thật, không?
Tôi bật cười.
Đứa trẻ kia trông sợ hãi muốn khóc, không còn dễ thương như vừa nãy, nhưng lại cứng đơ không dám khóc.
Một quyết định khôn ngoan, nếu nó dám làm tôi khó chịu bằng tiếng khóc, thì tôi sẽ đuổi nó ra khỏi nhà ngay lập tức.
Tôi cười đến chảy cả nước mắt.
Vừa lau nước mắt tôi vừa lắc đầu:
– Bây giờ các người gán cho tôi cái nhân vật gì đây? Khẩu xà tâm phật, ngoài miệng thì nói giúp tôi tìm lại thể diện, sau đó lại về để tôi tiếp tục làm trâu làm ngựa và bị lợi dụng sao?
Tiểu Nghệ nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe như thể sắp chảy máu.
– Câu trả lời là, tất nhiên là thật.
Tôi nhún vai và giang tay ra như một kẻ vô lại, còn tỏ ra độc ác nói.
– Tôi thậm chí còn nghĩ rằng mười ngày quá dài, tôi thực sự hy vọng nó đến ngay lập tức, để các người lập tức biến mất trong hối hận và sợ hãi, để không còn làm tôi ghê tởm nữa.
Nhưng kiên nhẫn chờ từng ngày trôi qua cũng không sao, chờ chết là điều khiến người ta sợ nhất, tôi thích xem những kẻ vô ơn chịu khổ, càng nhiều càng tốt.
Cảm xúc của Tiểu Nghệ cuối cùng cũng vỡ òa, cô ta hét lên:
– Cô có năng lực như vậy, không phải là cô nên sử dụng nó vì lợi ích của mọi người sao?
– Cô đang hận thù cái gì chứ? Cô đã từng bị tổn thương, nhưng giờ không phải vẫn sống tốt sao? Khi đợt sóng thứ năm ập đến, hàng chục tỷ người sẽ chết vì cô đấy, cô có hiểu không?!
Tôi cảm thấy câu hỏi này rất phức tạp, cần phải phân tích kỹ càng rồi kết thúc niềm vui của hôm nay.
Vì tôi lại ngửi thấy mùi khét từ nhà bếp, rõ ràng tôi không giao cho con robot ngốc nghếch nhiệm vụ gì mà?
– Thứ nhất.
Tôi bày ra bộ dạng của một giáo viên nói.
– Nếu tai họa xảy ra, tất cả các chủng tộc sẽ bị hủy diệt, đó không phải là lỗi của tôi, mà là ý thức của thế giới này cho rằng các người nên bị hủy diệt.
Tiểu Nghệ cười khẩy, nhưng tôi thề là mình đang nói sự thật.
Con mèo đen vô tội vẫy vẫy đuôi.
– Thứ hai, tôi không hận thù. Anh trai cô có một điểm nói đúng, tôi có thể từ chối hy sinh từ lâu, mà không ai có thể làm gì tôi.
– Vì họ chỉ có thể kiềm chế, thao túng, lung lay và làm tổn thương tôi về mặt tinh thần.
– Không phải các người hiểu rõ trong lòng rồi sao? Tôi là lý do duy nhất khiến tất cả các người không chết cách đây tám năm, sáu năm, năm năm và ba năm.
Trời ơi, tôi đã gia hạn sự sống cho tất cả các chủng tộc trong vũ trụ bốn lần!
Nếu đây là trong game, tôi là nhà phát hành, họ là người chơi, thì báo cáo tài chính của tôi sẽ đẹp biết bao!
Tuy nhiên, hãy nhìn toàn bộ tài sản của tôi hiện tại này: Một ngôi nhà ẩn cư và một con robot ngốc nghếch.
Chết tiệt, thật không công bằng!
Tôi giơ ngón tay thứ ba lên:
– Cuối cùng, ai nói với cô rằng tôi còn sống có nghĩa là tôi chưa từng chết?
Câu này nghe có vẻ vô lý, Tiểu Nghệ cũng nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.
Nhưng không sao, tôi đã chuẩn bị cho cô ta một trải nghiệm chân thực.
You cannot copy content of this page
Bình luận