Tôi là đại tiểu thư dịu dàng trong giới thượng lưu ở Bắc Kinh, nhưng lại đính hôn với Giang Yến, thái tử ngỗ nghịch của nhà họ Giang, còn vì anh mà làm đủ chuyện khác người.
Anh thích đua xe, tôi liền đi học đua xe.
Anh thích uống rượu, tôi học cách cạn ly.
Giang Yến gây chuyện, tôi dọn dẹp hậu quả.
Anh nổi giận, tôi mỉm cười an ủi.
Tôi trở thành vị hôn thê kiểu mẫu được mọi người công nhận, ai cũng nghĩ tôi yêu Giang Yến đến cuồng si.
Giang Yến cũng nghĩ như vậy.
Cho đến cái đêm anh tổ chức buổi tiệc đón gió tẩy trần cho mối tình đầu (bạch nguyệt quang) từ nước ngoài trở về.
Tôi từ từ rút tay mình khỏi bàn tay anh, nghiêm túc nói:
“Chúng ta giải trừ hôn ước đi, Giang Yến.”
Đêm ấy, mọi người đều nói rằng, Giang Yến phát điên rồi.
1
Quà sinh nhật đặt cho Giang Yến đã đến, đó là một chiếc đồng hồ nam, do chính giám đốc thương hiệu mang đến.
Mặt đồng hồ màu xám bạc, kim cùng tông màu lạnh, rất hợp với chiếc siêu xe yêu thích của Giang Yến.
Chiếc đồng hồ này là thứ Giang Yến đã từng vô tình nhắc tới từ lâu, nhưng tôi lại phải bỏ ra không ít thời gian và công sức để có được nó.
Giám đốc thấy tôi chăm chú nhìn chiếc đồng hồ, cô ấy cảm thán:
“Cô Sở đối xử tốt với cậu Giang quá. Cô là người chú ý đến vị hôn phu nhất mà tôi từng gặp đấy.”
Câu này không sai, ai cũng nghĩ vậy.
Không ai ngờ rằng con gái nhà họ Sở, lại yêu Giang Yến, thái tử ngỗ nghịch nhất Bắc Kinh, ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đôi tay chơi đàn cello lại vì anh mà học đua xe, chưa từng uống một giọt rượu, lại vì Giang Yến mà đỡ rượu đến mức xuất huyết dạ dày.
Thật khó mà tưởng tượng được một người dịu dàng trầm lặng như tôi lại cố chấp đến vậy.
Ai cũng biết tình cảm sâu đậm của tôi dành cho Giang Yến, ngay cả đám bạn phá phách của anh cũng ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng “chị dâu”.
Thậm chí trên mạng còn gọi tôi là vị hôn thê kiểu mẫu, nói rằng tôi là đóa hồng thật lòng duy nhất trong những cuộc liên hôn của hào môn.
Giám đốc nịnh nọt nói:
“Cô Sở, có vẻ như đúng như trên mạng nói, cô và cậu Giang sắp kết hôn rồi.”
Ánh mắt tôi rời khỏi chiếc đồng hồ, mỉm cười nhẹ, ngại ngùng trả lời như bao cô gái mong đợi hôn nhân:
“Hy vọng vậy.”
Nhưng khi tôi quay đầu lại, nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong khung cửa sổ.
Chẳng hề có chút hạnh phúc nào.
2
Sinh nhật của Giang Yến là vào ngày mai, thông thường đêm trước đó, anh đều tụ tập với đám bạn ăn chơi.
Tôi nhắn tin nhưng anh chẳng buồn trả lời.
Nhưng lúc này, tôi nhận được một đoạn video, từ tài khoản của Giang Yến, nhưng rõ ràng không phải do anh gửi.
Trong video, trông như đang ở một phòng VIP hộp đêm, xung quanh ồn ào, Giang Yến ngả người trên ghế sofa nhắm mắt, trên cổ có một nốt ruồi, một cô gái tựa vào lòng anh, khẽ đặt một nụ hôn bên khóe môi anh.
Cô ta không chỉ tự quay video mà còn biết mật mã điện thoại của Giang Yến, rồi gửi đến cho tôi.
Như để tuyên bố chủ quyền vậy.
Kèm theo là một đoạn tin nhắn thoại ngắn, giọng trong trẻo, cô ta hỏi:
“Giang Yến nói, anh ấy chưa từng hôn cô, đúng không? Cô có tin không, Giang Yến chưa bao giờ yêu cô?”
Tôi tin, sao lại không tin chứ?
Tôi tắt điện thoại, không thể diễn tả nổi cảm giác lúc ấy.
Tôi biết Giang Yến có một mối tình đầu vừa yêu vừa hận, cô ta lớn lên nhờ sự hỗ trợ của nhà họ Giang, chơi rất thân với bạn bè của Giang Yến, mọi người đều coi cô ta như em gái.
Hai năm trước cô ta ra nước ngoài, không ngờ bây giờ lại trở về.
Nhìn trong video, Giang Yến đang tổ chức buổi tiệc đón tiếp cô ta.
Tiện thể nhận thêm một nụ hôn.
Giám đốc nhìn thấy nụ cười trên mặt tôi dần tan biến thì tỏ ra lo lắng.
Tôi mím môi, cười lại, bên má xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ:
“Chị Lý, sau này không cần mang đồng hồ nam đến nữa.”
Cô ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Tôi chuẩn bị thay đồ ra ngoài, lắc đầu, có chút tiếc nuối:
“Không còn hôn ước. Không cần nữa.”
“Tôi không cần Giang Yến nữa.”
3
Tôi biết Giang Yến đang ở đâu, giờ đã muộn rồi, nhưng hộp đêm vẫn rất náo nhiệt.
Tôi nhìn thấy chỗ ngồi của họ, vẫn đang chơi trò chơi, những cốc rượu chất đầy.
Chỉ có Tô Hân, mối tình đầu của Giang Yến là đang đứng, có lẽ vừa thua trò chơi.
Giang Yến cười khẩy:
“Tô Hân, chẳng phải em quay lại tìm anh vì thiếu tiền sao? Một ly rượu, mười ngàn.”
Tô Hân mím môi, mới uống được nửa ly đã bị sặc, nước mắt rưng rưng, cổ họng bỏng rát.
Ánh mắt của Giang Yến trở nên sâu thẳm, anh giật lấy ly rượu trên tay Tô Hân và cười nhạo:
“Hoặc là, cởi một món đồ, mười vạn.”
Những người có mặt đều hít một hơi lạnh.
Có người nhắc nhở:
“Anh Giang, anh còn có chị dâu đó, đừng làm quá.”
Không ai nhận ra tôi đã bước đến gần, chỉ có Tô Hân đang đứng, đột nhiên ngước mắt nhìn về phía tôi.
Ánh mắt đó đầy thách thức như muốn nói, “dù cô có đính hôn với Giang Yến thì anh ấy vẫn yêu tôi”.
Cuối cùng tôi cũng đến cạnh chỗ ngồi, từ lúc có lời nhắc đó, nơi này đã trở nên im ắng.
Lúc này, mọi người đều nhìn thấy tôi, họ vội vàng đứng dậy, toát mồ hôi lạnh gọi:
“Chị dâu.”
Tôi lắc đầu, nhìn Giang Yến từ đầu đến cuối không hề quay lại.
Tôi hiểu anh, từ cổ đến lưng anh đều căng cứng, căng thẳng đến không chịu nổi.
Người theo sát nhất bên cạnh Giang Yến tiến đến gần tôi, nhỏ giọng giải thích:
“Chị dâu, đều là hiểu lầm, trừ lúc đi vệ sinh ra thì tôi luôn thay chị để mắt đến họ. Anh Giang luôn nhắm mắt ngủ, vừa mới tỉnh dậy thì nói ngay câu quá đáng đó.”
Anh ta nhìn vào mắt tôi, giọng dần nhỏ đi.
Có lẽ anh ta cũng nhận ra, người trước mặt đây yêu Giang Yến một cách thuần khiết đến nhường nào.
Tôi lắng nghe kỹ, rồi đáp:
“Không sao.”
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, tôi thấy lưng của Giang Yến cũng giãn ra một chút.
Sau đó, tôi tháo chiếc nhẫn đính hôn trên ngón giữa tay trái, đặt lên bàn trước mặt Tô Hân, giọng nói nhẹ nhàng mà bình tĩnh:
“Một vạn hay mười vạn thì chậm quá. Chiếc nhẫn này tặng cho cô.”
Cả khung cảnh lập tức đảo lộn.
Ánh sáng rất mờ, tôi không để ý được biểu cảm của Tô Hân và những người khác, mà gần như mò mẫm trong bóng tối, cẩn thận bước ra ngoài.
Nhưng chợt nghe Giang Yến bên cạnh đứng dậy, cầm lấy chiếc nhẫn tôi để lại trên bàn, đá mạnh vào bàn mấy lần, ly rượu và tháp champagne bên cạnh đều vỡ tan tành.
Sự giận dữ bất ngờ khiến Tô Hân và những người xung quanh hét lên.
Chỉ có tôi là yên lặng chờ anh trút xong cơn giận.
Giang Yến đang tức giận, vì tôi đã tháo nhẫn đính hôn.
Anh kéo lấy cổ tay trái của tôi từ phía sau, chuẩn bị đeo lại chiếc nhẫn đó.
Tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, gần như không nghe rõ, có chút nghẹn ngào.
Giang Yến nói:
“Xin lỗi.”
Tôi quay lại, chậm rãi và kiên quyết gỡ tay anh ra rồi nói khẽ:
“Giang Yến, hủy bỏ hôn ước đi.”
Giang Yến nắm chặt chiếc nhẫn, nhìn chằm chằm vào ngón áp út trống trải của tôi, quai hàm anh nghiến chặt, giọng nói rất trầm, hỏi mọi người có mặt:
“Là ai gọi cho Sở Doanh?”
Giọng điệu đó rất bình tĩnh, như mặt biển trước cơn bão.
You cannot copy content of this page
Bình luận