Vị Hôn Phu Là Người Thực Vật

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Sư phụ Lý trong đền thờ vừa nhìn đã nhận ra rằng linh hồn của Tạ Châu bị giam giữ trong cơ thể của một chú mèo nhỏ.

 

Nhưng sư phụ không đủ năng lực, người có thể giúp Tạ Châu giải quyết vấn đề là đạo trưởng Hứa, hiện đang tham gia hội thảo đạo sĩ, sẽ trở lại sau nửa tháng.

 

Điều này có nghĩa là, nửa tháng nữa Tạ Châu sẽ tỉnh lại.

 

Tôi còn biết được từ miệng sư phụ Lý rằng, gã đạo sĩ Hà là kẻ phản bội môn phái, suốt ngày dùng tà thuật để hại người, họ cũng đang tìm kiếm ông ta.

 

Tôi đã cử thám tử theo dõi cha tôi và Tạ Hùng, xem có thể tìm ra dấu vết của đạo trưởng Hà từ hai người đó hay không.

 

Khi về nhà, bà nội Tạ đang chuẩn bị ra ngoài du lịch, chó sói nhỏ đang giúp bà ấy mang hành lý.

 

Bà nội Tạ đã trải qua quá nhiều chuyện, là một người vô cùng phóng khoáng.

 

Bà ấy tin rằng mọi thứ đều là số mệnh, Tạ Châu có thể vượt qua kiếp nạn này hay không là do anh, bà ấy đã làm hết những gì mình có thể làm.

 

Còn đối với bà nội Tạ, điều quan trọng nhất là sống thật tốt cuộc sống của chính mình.

 

Chờ đã!

 

Người đàn ông này, sao lại khác với chú chó sói nhỏ tôi gặp lần trước ở quán cà phê nhỉ?

 

Dù anh ta cũng cao 1m86, cơ bắp sáu múi, nhưng khi cười lại rất ngọt ngào, có vẻ như một chú cún con hơn là chú chó sói.

 

Tôi lén lút hỏi: “Bà ơi, bà đổi người rồi à?”

 

Bà nội Tạ thoải mái thừa nhận, cười tươi như hoa: “Cũng không phải đổi, tất cả đều ở trong hồ cá của bà mà.”

 

Người đàn ông tiến lại gần, vẻ mặt hiểu biết: “Bà nói không sai, bà chỉ muốn cho tất cả những chàng trai trên thế gian này một mái ấm hạnh phúc.”

 

“Tôi đi rồi, các cậu ở nhà lại càng buồn chán.” Bà nội Tạ cười tươi. 

 

“Còn cháu, ở nhà buồn chán thì đi dạo trung tâm mua sắm, mua sắm thoải mái đi, hết tiền thì cứ đến tìm bà.”

 

Tôi mỉm cười ngọt ngào: “Vâng ạ.”

 

12.

 

Lời bà nội quả thật nhắc nhở tôi.

 

Bây giờ tôi đã là một “tiểu phú bà”, thực sự đã đến lúc sống cuộc đời mua sắm hạnh phúc rồi.

 

Bước vào một cửa hàng đồ hiệu, rất nhanh đã nhìn trúng một chiếc vòng tay kim cương.

 

“Xin chào, tôi muốn thử chiếc này.”

 

Nhân viên bán hàng dựa vào quầy, liếc tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy vẻ coi thường.

 

Ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể mình chỉ là một món hàng được niêm yết giá rõ ràng.

 

Cuối cùng, cô ta chậm rãi thốt ra một câu: “Đừng có thử, nghèo như cô, nhìn thôi cũng biết không có đủ khả năng mua đâu.”

 

Tôi nhìn lại trang phục của mình, nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

 

Ăn mặc rất đơn giản, áo thun trắng, quần jeans, giày thể thao, kiểu dáng giản dị mộc mạc.

 

Nhưng vấn đề là, cửa hàng đồ trang sức xa xỉ này lại là tài sản riêng của Tạ Châu, tôi cũng coi như là bà chủ của nơi này.

 

“Đây là thái độ của nhân viên trong cửa hàng à?”

 

Chú mèo nhỏ Tạ Châu nghiến răng: “Đuổi việc, nhất định phải đuổi việc!”

 

Nhân viên bán hàng tưởng tôi đang nói với cô ta, cười nhạo: “Cô là loại gì thì tôi cũng đối xử như vậy thôi. Nghèo như vậy, nhìn thấy cô là đã thấy xui xẻo rồi, mau cút đi, đừng làm tôi mất thời gian làm ăn.”

 

Câu nói đó khiến chú mèo nhỏ Tạ Châu tức giận đến mức bắt đầu kêu meo meo, còn mắng chửi bằng những lời thô tục như một con mèo.

 

Nhân viên bán hàng hừ một tiếng, mặt đầy vẻ khinh bỉ: “Đúng là một con nghèo, chỉ nuôi được loại mèo quê mùa này. Nhìn đã thấy bẩn thỉu, chắc chắn đầy bọ chét.”

 

Đây là sự kỳ thị rõ ràng.

 

Tạ Châu rất chú trọng sự sạch sẽ, mỗi ngày đều tự chăm sóc bản thân thật cẩn thận, cơ thể còn có mùi sữa thơm của mèo con.

 

Chú mèo nhỏ Tạ Châu nheo mắt lại, với vẻ mặt đầy kiêu ngạo của một vị vua, ra hiệu cho tôi gọi điện cho trợ lý Chu.

 

Nhân viên bán hàng hoàn toàn không biết rằng tai họa sắp ập đến, cô ta hừ một tiếng: “Con s.ú.c s.i.nh kia, ánh mắt của mày như thế là có ý gì hả?”

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page