Vị Hôn Phu Là Người Thực Vật

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Khổ sở? 

 

Tôi ôm đống kim cương mà ngủ, sao có thể khổ sở được chứ.

 

Cô ta lại tiếp tục: “Cưới được Tạ Châu thì dễ, nhưng l.y h.ô.n thì khó lắm đấy. Sau này cô sẽ phải khóc cho xem.”

 

Không l.y h.ô.n, cả đời này cũng không l.y h.ô.n.

 

Đợi Tạ Châu tỉnh lại, anh sẽ lo kiếm tiền nuôi gia đình, còn tôi thì lo tiêu tiền.

 

Tô Lâm lại nói: “Tôi nói cho chị biết, Tạ Châu cả đời này cũng không tỉnh lại được đâu. Chuẩn bị tinh thần mà làm quả phụ suốt đời đi.”

 

Làm quả phụ là điều không thể, cả đời này cũng không làm quả phụ.

 

Nếu người đàn ông không tỉnh lại, cũng không sao. 

 

Tôi nghĩ đến bà nội Tạ, chỉ cần gan lớn một chút, mỗi đêm có thể đổi một “chú rể” mới.

 

Thấy tôi im lặng hồi lâu, Tô Lâm cười lạnh: “Bình thường không phải chị rất lắm lời à? Sao giờ lại câm lặng rồi, đang lén khóc hay gì?”

 

Tôi ngồi dậy, hắng giọng, chuẩn bị bước vào trạng thái “chiến đấu”.

 

“Đúng thế, tôi khó chịu lắm đây.” 

 

“Bây giờ mỗi ngày tôi đều ngủ một giấc đến tận sáng, không cần phục vụ chồng, cũng không phải đi làm. Cuộc sống như vậy thật sự quá nhàn nhã và nhàm chán!”

 

“Không giống em gái đâu, em gái phải thi lại vì không đậu, giờ phải học lại một năm, bận rộn lắm rồi.”

 

“Tôi còn nghe nói, cha ghét cô tiêu xài hoang phí, đã khóa thẻ của cô rồi, khiến cô phải nhờ mẹ cứu giúp.”

 

“Còn tôi thì khác, tiền quá nhiều, không biết tiêu thế nào, chỉ có thể mua sắm để giết thời gian.” 

 

Tôi thở dài: “Chán quá, chỉ biết mua mua mua, cuộc sống này, không biết bao giờ mới có điểm dừng.”

 

Mỗi câu tôi nói ra như một mũi d.a.o s.ắ.c bén đ.â.m vào tim cô ta.

 

Tô Lâm hoàn toàn không kiềm chế được, gào lên: “Cô im miệng đi!” 

 

“Tô Hi, đừng có mà đắc ý. Tất cả của nhà họ Tạ, sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về Tạ Phỉ!”

 

Như sợ tôi sẽ nói thêm gì khiến mình tổn thương, cô ta vội vàng cúp máy.

 

Tôi mỉm cười, rồi lại cúi đầu suy nghĩ.

 

Lời Tô Lâm vừa nói, rõ ràng là biết điều gì đó.

 

Tôi càng chắc chắn hơn rằng việc Tạ Châu trở thành người thực vật có liên quan đến gia đình Tạ Hùng, có lẽ còn liên quan đến cha tôi nữa.

 

Khẽ ngáp một cái, mắt ươn ướt, một giọt nước mắt lăn xuống.

 

Chú mèo nhỏ Tạ Châu ngồi trên sofa, vừa tỉa lông vừa im lặng nghe cuộc trò chuyện của tôi và Tô Lâm.

 

Một cái quay đầu, chú mèo nhìn thấy một giọt nước mắt lấp lánh trên mặt.

 

Chú mèo nhỏ rùng mình, nhảy lên giường tôi, cẩn thận thu lại móng vuốt, dùng đệm thịt mềm mại vỗ nhẹ lên cánh tay tôi, như thể đang an ủi.

 

Hình dáng ấy, vừa lịch lãm lại đáng yêu, tim tôi bỗng nhiên mềm đi hết cả.

 

Chú mèo nhỏ thì thầm an ủi: “Đừng khóc nữa, đợi tôi tỉnh lại, tôi sẽ đối xử tốt với em.”

 

Khóc?

 

Tôi ngơ ngác nhìn, đâu có khóc đâu.

 

Cuộc sống tốt đẹp thế này, ngay cả trong giấc mơ cũng cười ra tiếng.

 

Tôi nhìn chú mèo nhỏ lông mượt mà: “Em không tin, trừ khi anh cho em sờ bụng của anh.”

 

Hôm qua, tôi muốn sờ bụng mềm mại của chú mèo, nhưng anh không đồng ý, mà nhảy lên tủ và ngủ luôn, như thể sợ tôi có ý đồ xấu.

 

Chú mèo nhỏ Tạ Châu im lặng thu lại đệm thịt, đôi mắt hổ phách nhìn tôi đầy vẻ khó xử.

 

Tôi lên án: “Còn nói sẽ đối xử tốt với em, mà đến yêu cầu nhỏ như thế cũng không làm được.”

 

Chú mèo nhỏ nhắm mắt lại, cơ thể nghiêng sang một bên, lộ ra cái bụng mềm mại.

 

Tôi mỉm cười và sờ hai cái, cảm giác thật tuyệt vời như đã tưởng tượng!

 

11.

 

Rất nhanh sau đó, tôi từ miệng bà nội biết được rằng gã đạo sĩ đã đưa bùa hộ thân kia có họ Hà, và đúng là do Tạ Hùng giới thiệu.

 

Gã đạo sĩ ấy rõ ràng là người của Tạ Hùng, chắc chắn sẽ không để Tạ Châu tỉnh lại.

 

Tôi chỉ có thể đến một đền thờ nổi tiếng gần đó, tìm kiếm sự giúp đỡ.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page