Vị Hôn Phu Là Người Thực Vật

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Cuồng công việc thì tốt quá, anh ở ngoài làm việc, còn tôi ở ngoài tiêu tiền.

 

Không ai làm phiền ai, đúng là trời sinh một cặp.

 

Tôi lập tức từ bỏ ý định l.y h.ô.n với Tạ Châu, ôm lấy chú mèo nhỏ và hôn anh một cái thật kêu: “Tạ Châu, em thật sự càng ngày càng yêu anh rồi.”

 

Tạ Châu nhảy khỏi vòng tay tôi, đứng cách xa ba mét, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn tôi và nhấn mạnh: “Hãy giữ chừng mực, phải biết giữ chừng mực.”

 

Bộ dạng đó, rõ ràng là anh coi tôi như một kẻ lưu manh chuyên đi bắt nạt những người lương thiện.

 

Tạ Châu tiếp tục: “Yên tâm, chỉ cần em giúp tôi tỉnh lại, tôi sẽ không để em chịu thiệt. Nhưng rốt cuộc em là ai?”

 

“Em là Tô Hi, chị gái của Tô Lâm. Em gái của em không muốn gả, nên em thay nó gả cho anh.”

 

Khóe miệng Tạ Châu hơi nhếch lên, bộ râu trắng mảnh khảnh khẽ cong lên: “Tôi hiểu rồi.”

 

Hiểu gì cơ? Chẳng lẽ nghĩ tôi tự nguyện thay em gái để gả sao?

 

Đây đúng là một hiểu lầm đầy đẹp đẽ, thực chất là do họ đưa quá nhiều thứ để tôi không thể từ chối.

 

Quay về vấn đề chính, Tạ Châu bắt đầu kể về việc anh nghi ngờ gia đình bác mình.

 

9.

 

Năm đó, bà nội Tạ đã chia gia sản làm hai phần.

 

Một phần giao cho cha của Tạ Châu thừa kế, phần còn lại giao cho bác của anh – Tạ Hùng – thừa kế.

 

Cha của Tạ Châu rất có đầu óc kinh doanh, đã làm cho tập đoàn Tạ Thị ngày càng lớn mạnh.

 

Trong khi đó, Tạ Hùng đầu tư thất bại, nhanh chóng làm tiêu tan toàn bộ tài sản mà mình thừa kế.

 

Cha của Tạ Châu là người trọng tình nghĩa, chủ động mời Tạ Hùng và con trai ông ta – Tạ Phỉ – vào làm việc tại công ty của mình, còn giao cho họ những vị trí không thấp, thậm chí chia một phần cổ phần cho họ.

 

Nhưng không ngờ, hành động này lại chính là “rước sói vào nhà”.

 

Hai năm trước, cha mẹ của Tạ Châu đi nước ngoài để bàn chuyện làm ăn, không may gặp t.a.i n.ạ.n máy bay, th.i th.ể mất tích ngoài biển khơi, đến giờ vẫn chưa tìm thấy.

 

Khi biết tin em trai qua đời, phản ứng đầu tiên của Tạ Hùng không phải là đau buồn, mà là nhân lúc công ty không người đứng đầu, bắt đầu mưu đồ chiếm đoạt công ty của cha Tạ.

 

Lúc đó, Tạ Châu vừa mới tốt nghiệp. 

 

Với năng lực và quyết tâm của mình, anh đã xoay chuyển tình thế, giữ vững công ty.

 

Anh và Tạ Hùng đấu trí suốt hai năm, cuối cùng mới đẩy được người bác kia ra ngoài rìa của quyền lực.

 

Tháng sau sẽ diễn ra cuộc họp hội đồng quản trị thường niên, Tạ Châu đã chuẩn bị liên kết với các thành viên hội đồng để chính thức đuổi Tạ Hùng ra khỏi hội đồng quản trị.

 

Mọi chuyện thật sự quá trùng hợp. 

 

Tạ Châu vừa định xử lý Tạ Hùng thì lại gặp chuyện, cứ như thể ông trời đang giúp kẻ xấu vậy.

 

“Để làm rõ chuyện này cũng không khó, trước tiên hãy điều tra thân phận của gã đạo sĩ mà bà nội đã mời. Gã đạo sĩ đó rõ ràng có vấn đề.”

 

Tôi gật đầu đồng ý, bỗng nhớ lại lời mẹ kế đã buông ra vào ngày mình cưới.

 

Bà ta nói: “Tô Hi, đừng có mà đắc ý. Tô Lâm nhà chúng tôi sẽ không lấy chồng kém hơn cô đâu.”

 

Lúc đó tôi không để ý, nhưng giờ nghĩ lại, Tô Lâm và Tạ Phỉ có mối quan hệ mờ ám. 

 

Nếu Tạ Hùng thực sự kiểm soát được Tạ Thị, thì con trai ông ta – Tạ Phỉ – chẳng phải sẽ trở thành “thái tử gia” của Tạ Thị sao?

 

Mẹ kế liệu có biết điều gì không?

 

Người khác thì tôi không chắc, nhưng tôi biết rõ cha tôi là một kẻ rất tin vào mấy chuyện thần thần quỷ quỷ, lại còn kết bạn với vài gã đạo sĩ.

 

Không chừng, gã đạo sĩ mà Tạ Hùng dùng chính là do cha tôi giới thiệu.

 

10.

 

Sáng sớm, tôi bị cuộc gọi của Tô Lâm đánh thức.

 

Miệng cô ta như khẩu súng máy, nói không ngừng nghỉ: “Tô Hi, đêm tân hôn phải ở bên cái x.á.c chồng ch.ế.t của chị, chắc khổ sở lắm nhỉ.”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page