Chương 2:
18/01/2025
Chương 3:
18/01/2025
Chương 1:
18/01/2025
Chương 4:
21/01/2025
Chương 5:
21/01/2025
Chương 6:
21/01/2025
Chương 7:
21/01/2025
Chương 8:
21/01/2025
Chương 9:
21/01/2025
Chương 10:
23/01/2025
Chương 12:
23/01/2025
Chương 11:
23/01/2025
Chương 13:
23/01/2025
Chương 14:
23/01/2025
Chương 15:
23/01/2025
Chương 16:
25/01/2025
Chương 17:
25/01/2025
Chương 18:
25/01/2025
“Đứa bé này, bảo cầm thì cứ cầm đi.”
“Không được, cháu không thể nhận ạ.”
Sau một hồi đẩy qua kéo lại, tôi “bị ép buộc” nhận lấy chiếc thẻ đen ấy.
Qua màn trình diễn này, bà nội Tạ càng hài lòng với tôi hơn.
Bà ấy đưa ra kết luận: “Cháu đúng là đứa trẻ ngoan, mọi thứ đều tốt, chỉ là quá thật thà.”
Lại nói: “Bà cũng không phải kiểu người phụ nữ cổ hủ. Sau này nếu Tạ Châu thật sự không tỉnh lại được, cháu cứ ra ngoài tìm vài cậu trai trẻ đẹp để vui vẻ đi.”
Tôi trợn to mắt, lời này mà cũng có thể nói ra sao?
Còn tưởng đây là một bài kiểm tra khác của bà lão, chuẩn bị diễn thêm một màn nữa.
Nhưng đúng lúc đó, một chàng trai cao 1m86, dáng vẻ điển trai như chú chó sói nhỏ, bước tới.
Cậu ta bóp vai cho bà nội Tạ rồi nhẹ nhàng nói: “Cưng à, phim sắp chiếu rồi.”
Bà nội Tạ mỉm cười, nheo mắt chào tôi trước khi rời đi tận hưởng thế giới ngọt ngào của hai người với chàng trai trẻ ấy.
Nhìn bóng lưng bà nội Tạ, tôi như thấy được viễn cảnh tươi sáng của chính mình trong tương lai.
Ngay khi bà nội Tạ rời đi, tôi cuối cùng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng vì quá vui sướng.
5.
Chẳng bao lâu sau, tôi đã kết hôn với Tạ Châu.
Trên tay là chiếc nhẫn kim cương hồng 18 carat, lấp lánh ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Mẹ kế ghen tị đến phát điên: “Tô Hi, đừng có mà đắc ý quá. Tô Lâm nhà chúng tôi sẽ không lấy chồng thua kém cô đâu.”
Tô Lâm cũng hùa theo: “Đúng thế, những thứ tôi có sau này, chắc chắn chỉ hơn chứ không kém chị.”
Tôi mỉm cười: “Nói hay lắm, nhưng trước khi nói có thể lau sạch nước miếng được không?”
Tô Lâm trừng mắt lườm tôi một cái, sau đó lúng túng quay người lau miệng.
Nhà họ Tạ giàu có, gia tộc lớn mạnh, dù nam chính Tạ Châu không thể tham dự, hôn lễ vẫn được tổ chức hoành tráng, gây tiếng vang lớn.
Tôi tiếp khách cả buổi tối, cười đến mức mặt cứng đơ.
Bà nội Tạ: “Tô Hi à, hôm nay vất vả cho cháu rồi.”
“Không vất vả ạ, không vất vả ạ.”
Chuyện nhận phong bì mừng sao có thể gọi là vất vả được chứ.
Chỉ cần gọi một tiếng “chú dì” là đã nhận được những phong bì dày cộp, khiến tôi thực sự vui vẻ tận hưởng.
Nhìn thấy dáng vẻ không hề oán trách của tôi, bà nội Tạ càng chắc chắn rằng tình cảm của tôi dành cho Tạ Châu là thật lòng.
Cũng chỉ có tôi, gả cho một người thực vật mà vẫn vui mừng đến thế.
“Đứa trẻ ngoan, cháu bị thiệt thòi rồi.”
Bà nội Tạ nói xong, lại nhét cho tôi một chiếc thẻ, bảo rảnh rỗi thì đi mua sắm, nhất định không được bạc đãi bản thân.
Tôi suýt muốn thốt lên: Bà ơi, cháu không sống với Tạ Châu nữa, hay là cháu sống cùng với bà đi cho rồi.
Trong hôn lễ còn xảy ra một chuyện thú vị.
Từ căn phòng trên tầng hai, tôi nhìn thấy Tô Lâm đang lén lút hẹn hò với một người đàn ông ở vườn sau.
Người đàn ông này tôi vừa gặp qua, chính là Tạ Phỉ – em họ của Tạ Châu.
Nếu nhớ không nhầm, Tạ Phỉ và cha hắn ta, Tạ Hùng, đều làm việc trong công ty của Tạ Châu, và vị trí của họ cũng không thấp.
Thảo nào Tô Lâm lại kiên quyết hủy hôn với Tạ Châu, chẳng hề bận tâm đến khả năng anh có thể tỉnh lại.
Hóa ra đã sớm tìm được bến đỗ mới rồi.
Nhìn cảnh đó, tôi bỗng thấy có chút thương cảm cho vị hôn phu chưa từng gặp mặt của mình.
Không chỉ trở thành người thực vật, mà giờ đây trên đầu anh còn phủ đầy “màu xanh.”
Sau lễ cưới, cuối cùng tôi cũng gặp được “nạn nhân lớn” Tạ Châu.
Những ấn tượng cơ bản của tôi về anh đều đến từ các tạp chí kinh tế và những buổi phỏng vấn tài chính mà anh tham gia.
Trong ấn tượng của tôi, anh là một nhân vật như con cưng của trời.
Luôn mang theo ba phần ý cười khi nhìn người khác, nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ nhận ra trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy là một nét xa cách nhàn nhạt.
Rất khó để tiếp cận, cũng rất khó để lừa gạt.
You cannot copy content of this page
Bình luận