Vị Hôn Phu Là Người Thực Vật

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Mẹ tôi yêu cha quá sâu đậm, luôn tin rằng cha chỉ nhất thời bị mẹ kế làm cho mờ mắt, sớm muộn gì cũng sẽ hồi tâm chuyển ý.

 

Dù cha đối xử tệ bạc thế nào, mẹ vẫn kiên quyết không chịu l.y h.ô.n.

 

Cuối cùng, bà nội tôi không chịu nổi nữa, đón mẹ về quê chăm sóc để dưỡng thai.

 

Mẹ sinh tôi không bao lâu thì nhận ra cha tôi là một kẻ cặn bã hoàn toàn, nhận ra mình đã nhìn nhầm người. 

 

Sự thật khiến bà ấy đau khổ đến sinh bệnh và qua đ.ờ.i.

 

Từ đó, tôi hiểu ra: chồng con gì đó, thà không có còn hơn.

 

Mà nếu gả cho Tạ Châu, tôi gần như sẽ được sống cuộc đời giàu có, nhàn nhã, một người chồng cũng như không.

 

Đau khổ ư? Không hề! Tôi thậm chí còn muốn vui đến phát đi.ê.n!

 

4.

 

Mấy ngày trước lễ cưới với Tạ Châu, bà nội Tạ đã đặc biệt đến tìm tôi.

 

“Cháu định thay em gái mình gả cho Tạ Châu sao?”

 

Bà nội Tạ nhìn tôi từ trên xuống dưới, trong giọng nói đầy vẻ bất mãn với gia đình tôi.

 

Bà ấy biết tôi ở nhà không được cha mẹ thương yêu, chỉ là một đứa con bị bỏ rơi.

 

Hồi đó, nhà họ Tạ không chê gia đình tôi không môn đăng hộ đối, thậm chí còn bỏ qua những thiên kim nhà giàu xứng đôi để đính hôn với Tô Lâm.

 

Bây giờ Tạ Châu trở thành người thực vật, gia đình tôi lại dám ghét bỏ mà ép tôi, một đứa con bị xem như vô dụng, gả cho Tạ Châu?

 

Tôi giữ thái độ bình tĩnh: “Vâng, thật ra cháu đã thầm yêu Tạ Châu từ lâu rồi, luôn muốn được gả cho anh ấy.”

 

Bà nội Tạ tỏ vẻ nghi ngờ: “Có phải gia đình cháu ép cháu gả không? Cháu yên tâm, bà là người trưởng bối biết lẽ phải. Nếu cháu không muốn, bà tuyệt đối không ép.”

 

“Không được, cháu nhất định phải gả cho Tạ Châu.” 

 

Tôi ôm ngực, bắt đầu diễn. 

 

“Nếu không được gả cho Tạ Châu, cháu cảm thấy những phẩm chất tốt đẹp, tính cách cao quý, thậm chí cả linh hồn của mình đều sẽ bị hủy hoại. Một cô gái tuổi thanh xuân như cháu sẽ như đóa hoa tươi từ từ khô héo, bà có nhẫn tâm nhìn thấy điều đó không?”

 

Khao khát được sống cuộc đời “sâu lười” đã bùng nổ, giúp tôi bộc phát khả năng diễn xuất xứng giải Oscar. 

 

Tôi thậm chí còn từ từ rơi hai hàng nước mắt.

 

Bà nội Tạ im lặng hồi lâu, mắt hơi mở to, dường như không ngờ rằng dù Tạ Châu đã thành người thực vật, vẫn có một người như tôi yêu anh đến vậy.

 

Tôi lại lấy ra một hộp lớn đầy những hạc giấy mua trên mạng với giá 9.9 tệ kèm miễn phí vận chuyển. 

 

“Từ khi biết tin Tạ Châu bị bệnh, mỗi ngày cháu đều gấp hạc giấy để cầu phúc cho anh ấy.”

 

Bà nội Tạ nhíu mày, nắm lấy tay tôi: “Đứa trẻ này, gấp hạc giấy thì cứ gấp thôi, sao lại làm tay mình bị thương thế này?”

 

À, đó là lúc ăn tôm hùm đất thì bị c.ắ.t vào tay.

 

Tôi giữ vẻ mặt không đổi: “Chỉ cần có thể làm cho Tạ Châu tỉnh lại, chút thương tích này không là gì cả.”

 

Bà nội Tạ nhìn tôi với ánh mắt gần như tin tưởng.

 

Bà ấy thở dài, sau đó lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng: “Cháu đúng là có lòng.” 

 

“Bà nghe nói cháu sống ở nhà họ Tô không được tốt. Đây là một triệu, cầm lấy mà dùng, không đủ thì cứ bảo bà.”

 

Tôi hơi ngạc nhiên mở to mắt. 

 

Còn chưa chính thức gả vào nhà họ Tạ, vậy mà bà nội Tạ đã không chớp mắt đưa cho một số tiền lớn như vậy làm tiêu vặt.

 

Có thể tưởng tượng ra cuộc sống “ăn không ngồi rồi” đầy vui vẻ của mình sau khi bước chân vào nhà họ Tạ.

 

Là một người Trung Quốc, từ nhỏ bà nội đã đưa tôi đi thăm không biết bao nhiêu họ hàng mỗi dịp Tết, tôi rất quen thuộc với nghệ thuật “đẩy kéo phong bì” truyền thống.

 

Với vẻ mặt như muốn nói “bà đừng dùng tiền để sỉ nhục cháu”, tôi trả lại chiếc thẻ: “Bà nội Tạ, cháu không thể nhận số tiền này. Cháu yêu con người của Tạ Châu, không phải vì tiền của anh ấy.”

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page