Vị Hôn Phu Là Người Thực Vật

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

Nghe nói, vợ của Tạ Hùng từ lâu đã không ưa gì thói lăng nhăng của ông ta, cũng căm hận ông ta vì đã hại ch.ế.t con mình.

 

Sau khi Tạ Hùng đột quỵ, bà vợ liền cuỗm sạch tài sản của ông ta rồi ra nước ngoài sống cuộc đời “tiểu phú bà độc thân” vui vẻ, bỏ mặc ông ta ở trong nước tự sinh tự diệt.

 

Cha tôi thì nghĩ, mình vẫn là cha vợ của Tạ Châu, nên Tạ Châu chắc sẽ không ra tay quá nặng.

 

Nhưng không ngờ, Tạ Châu là người rất thù dai.

 

Cha tôi đã tìm đạo sĩ biến anh thành người thực vật, lại còn cố gắng khuyên tôi l.y h.ô.n với anh, âm mưu chia rẽ chúng tôi, từng việc từng việc đều chạm đúng giới hạn của anh.

 

Dù vậy, vì đối tượng cần xử lý là cha vợ, nên anh vẫn rất tôn trọng tôi, đặc biệt hỏi ý kiến tôi trước.

 

Tôi dịu dàng nói: “Không cần phải bận tâm đến em, cứ làm những gì anh muốn làm.”

 

Điều Tạ Châu muốn làm, cũng chính là điều tôi muốn làm.

 

Cha tôi trước đây đã ép ch.ế.t mẹ tôi, trong nhà lại đối xử với tôi chẳng ra gì.

 

Khi tôi còn nhỏ, mẹ kế thực sự muốn tôi ch.ế.t.

 

Bà ta nghĩ rằng sự tồn tại của tôi luôn nhắc nhở về quá khứ không mấy vẻ vang của mình.

 

Nếu tôi ch.ế.t, sẽ không còn ai biết rằng bà ta đã ép mẹ tôi đến đường cùng để chiếm lấy vị trí chính thất.

 

Cha tôi chứng kiến mẹ kế bắt nạt tôi, nhưng ông ta chỉ chọn cách làm ngơ.

 

Nếu không có bà nội bảo vệ, có lẽ tôi đã bị mẹ kế h.à.nh h.ạ đến không ra hình người nữa rồi. 

 

Nhưng giờ bà nội đã mất được hai năm, tôi không còn gì phải lo lắng nữa.

 

Tạ Châu hiểu rõ trong lòng. 

 

Anh khiến công ty của cha tôi phá sản, còn khiến ông ta gánh khoản nợ lớn, cả đời phải sống như chuột chạy qua đường, trốn đông trốn tây.

 

Gia đình cha tôi coi tiền là tất cả, không có tiền, đối với họ còn khổ sở hơn cả cái ch.ế.t.

 

Thỉnh thoảng, cha tôi bị những người đòi nợ bắt được, và không thể tránh khỏi việc bị đ.á.nh đ.ậ.p một trận thừa sống thiếu ch.ế.t.

 

Có lúc, ông ta thậm chí thà vào tù còn hơn. 

 

Vì ở đó được ăn uống đầy đủ, ngày ba bữa đều đặn, lại có thể ngủ yên giấc, không phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ từng ngày.

 

Nhưng Tạ Châu không để ông ta sống như ý muốn như thế, anh muốn cha tôi phải sống trong cảnh ngày đêm không yên.

 

Trong lòng tôi cảm thấy thật sảng khoái. 

 

Năm xưa mẹ tôi bị chính cha ép đến c.h.ế.t, giờ đây ông ta cũng nên nếm trải nỗi khổ mà mẹ tôi từng chịu đựng.

 

Trong khoảng thời gian bị thanh toán, ông ta từng dẫn mẹ kế và Tô Lâm đến cầu xin tôi tha thứ.

 

Chỉ mười ngày không gặp, ông ta đã già đi trông thấy. 

 

Tóc bạc trắng, lưng còng, không còn chút phong độ nào của ngày trước.

 

Mẹ kế và Tô Lâm cũng chẳng khá hơn. 

 

Họ trông tiều tụy, quần áo giản dị đến mức tầm thường, bởi mọi thứ đáng giá trong nhà đều đã bị bán đi để trả nợ.

 

Khi nhìn thấy tôi trong bộ dạng rạng rỡ, nhớ lại cảnh khốn cùng hiện tại của mình, ánh mắt của mẹ kế và Tô Lâm tràn đầy ghen tị đến mức khuôn mặt họ méo mó.

 

“Tô Hi, trước đây là bọn cha đã sai, con tha thứ cho bọn cha lần này được không?”

 

Tôi liếc nhìn họ một cái, bình thản nói: “Nếu một câu xin lỗi có tác dụng, thì cần cảnh sát để làm gì?”

 

“…Cha vẫn là cha của con, con nỡ lòng nào để cha sống khổ sở thế này sao?”

 

Tôi mỉm cười: “Biết các người sống không tốt, tôi yên tâm rồi.”

 

Cha tôi mặt mày tái mét, bản năng siết chặt nắm đấm, nhưng khi liếc nhìn hai vệ sĩ phía sau tôi, ông ta chỉ dám tức giận trong lòng mà không dám nói ra.

 

“Tô Hi, chúng ta nên đi chụp ảnh cưới thôi.”

 

Tạ Châu từ trên cầu thang bước xuống.

 

Người đàn ông dáng người cao lớn, khí chất cao quý, lạnh lùng, toát ra vẻ xa cách nhàn nhạt.

 

Nhưng ánh mắt anh nhìn tôi lại dịu dàng đến lạ thường.

 

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page