Vị Hôn Phu Là Người Thực Vật

Chương 16:

Chương trước

Chương sau

Tôi như người lơ mơ, nhìn vào gương mặt anh tuấn, cao quý của anh, nuốt nước bọt.

 

Không đến ba giây, tôi – một kẻ mê sắc – đã không chống lại được mà đầu hàng!

 

Tạ Châu không còn đáng yêu, nhưng anh đẹp trai, biết kiếm tiền, quan trọng hơn là sẵn sàng chi tiền cho mình!

 

Tôi lén lút đặt tay lên cơ bụng của anh, lại thêm một điểm cộng, dáng người quá hoàn hảo.

 

Tạ Châu nhìn tôi, ánh mắt vừa buồn cười vừa cưng chiều: “Thích không?”

 

Tôi không ngần ngại đặt tay lên lần nữa, gật đầu mạnh mẽ: “Thích!”

 

Anh trêu: “Đêm dài lắm, tối nay để em sờ thỏa thích.”

 

Khuôn mặt tôi không tự chủ được mà đỏ bừng.

 

  1.  

 

Tạ Châu và tôi cùng xuống lầu, vừa bước ra vườn đã thấy Tạ Hùng, cha tôi, và mẹ kế đang bới tung cả khu vườn, tìm kiếm những con mèo hay chó với hy vọng tìm ra linh hồn của Tạ Phỉ.

 

Đạo trưởng Hứa là người nhân từ, đã đồng ý rằng chỉ cần họ tìm được linh hồn của Tạ Phỉ, ông ấy sẽ làm phép để hắn ta tỉnh lại.

 

Nhưng linh hồn của Tạ Phỉ vẫn chưa tìm thấy, còn Tạ Hùng thì bị muỗi cắn đến phát bực. 

 

Tiếng ồn ào náo động khiến người không chịu nổi, và cũng không chịu rời đi.

 

Tạ Hùng bực bội. 

 

Khi một con muỗi nữa lại bay đến bên tai, kêu vo ve khó chịu, ông ta tức tối giơ tay đập mạnh, gi.ế.t ch.ế.t con muỗi, rồi hất xác nó văng ra xa vài mét.

 

Ông ta hài lòng thở phào một hơi thật dài, cảm thấy cả thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, từ trong nhà vang lên tiếng khóc long trời lở đất của Tô Lâm: “Tạ Phỉ, anh đừng làm em sợ! Anh đừng ch.ế.t mà!”

 

Nghe thấy tiếng hét đó, Tạ Hùng lập tức chạy vào nhà, chỉ để thấy Tạ Phỉ mặt trắng bệch như người ch.ế.t, đã ngừng thở.

 

Ông ta dùng đôi mắt đỏ ngầu chất vấn: “Đạo trưởng Hứa, chuyện này là sao? Không phải ông nói tìm được linh hồn của Tạ Phỉ thì nó sẽ sống lại ư? Nó đang bình thường mà, sao đột nhiên lại chết?”

 

Đạo trưởng Hứa bình tĩnh giải thích: “Con vật mà linh hồn Tạ Phỉ nhập vào đã chết, linh hồn tan biến, cơ thể đương nhiên cũng không thể sống lại.”

 

Tạ Hùng phát đ.i.ê.n, quay sang chất vấn cha tôi: “Có phải ông không? Có phải chính ông vừa gi.ế.t ch.ế.t con vật nào đó không?”

 

Cha tôi vội vàng phủ nhận: “Tôi không làm gì cả! Có muỗi đến cắn, tôi còn không dám đập, chỉ dám nhẹ nhàng xua chúng đi thôi.”

 

“Muỗi?”

 

Tạ Hùng chợt nhận ra điều gì đó, như bị sét đánh ngang tai, mặt tái mét, đứng yên không nhúc nhích.

 

Cha tôi cẩn thận hỏi: “Tạ tổng, có phải ông vừa đập ch.ế.t một con muỗi không?”

 

Tạ Hùng mặt lạnh như tiền, không nói gì, vài giây sau lại phun ra một ngụm m.á.u tươi rồi ngất xỉu.

 

Đúng là “gieo gió gặt bão”!

 

Tôi nhìn Tô Lâm khóc lóc đến mức tèm nhem nước mũi, không kìm được hỏi: “Không ngờ đấy, hóa ra cô lại có tình cảm sâu sắc như vậy.”

 

Tô Lâm lườm tôi đầy căm hận: “Chị biết gì mà nói! Tôi và Tạ Phỉ đã đăng ký kết hôn rồi. Anh ta ch.ế.t, tôi phải chịu cảnh góa phụ!”

 

Thì ra, sau khi cha tôi tìm đến đạo trưởng Hà để biến Tạ Châu thành người thực vật, vì sợ Tạ Hùng qua cầu rút ván, ông ta đã đặc biệt để Tô Lâm và Tạ Phỉ đăng ký kết hôn.

 

Bây giờ thì hay rồi, Tô Lâm phải chịu cảnh không chồng thật.

 

Tôi bật cười. 

 

Tô Lâm suốt ngày châm chọc tôi sẽ phải chịu cảnh chăn đơn gối chiếc, ai ngờ cuối cùng chính cô ta lại rơi vào tình cảnh đó. 

 

Đây đúng là quả báo mà!

 

23.

 

Sau khi tỉnh lại, Tạ Châu bắt đầu màn thanh toán ân oán.

 

Tạ Hùng vì quá đau buồn trước cái ch.ế.t của con trai mà bị kích động đến đ.ộ.t quỵ, trở thành người thực vật, không thể làm được gì nữa.

 

Tạ Châu hầu như không tốn chút sức lực nào đã đẩy Tạ Hùng và đám tay chân của ông ta ra khỏi công ty.

 

Cũng nhờ việc Tạ Hùng trở thành người thực vật, nếu không, dù thế nào, Tạ Châu đều muốn ông ta vào tù ngồi ít nhất hai năm.

 

Hết Chương 16:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page