Vị Hôn Phu Là Người Thực Vật

Chương 15:

Chương trước

Chương sau

Cha tôi lập tức chạy đến lấy lòng: “Đạo trưởng Hà, ngài có phát hiện ra điều gì không?”

 

“Con mèo trong lòng con gái ông có vấn đề, bên trong chứa linh hồn của Tạ Châu.”

 

Cha tôi như bừng tỉnh: “Thảo nào, tôi cứ thắc mắc sao tự dưng Tô Hi lại trở thành thiên tài kinh doanh.”

 

Ông ta có vẻ hối hận: “Lúc trước đáng lẽ tôi nên để Tô Lâm gả qua đó.”

 

Nếu là Tô Lâm, cô ta chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe theo cha mình.

 

Cha tôi là cáo già, biết rằng không nên đặt tất cả trứng vào một giỏ, nên mới sắp xếp để Tô Lâm kết thân với Tạ Phỉ, đồng thời để tôi gả cho Tạ Châu.

 

Nếu như Tạ Hùng thất bại trong việc thâu tóm công ty, và Tạ Châu may mắn tỉnh lại, có tôi ở đó, Tạ Châu sẽ không làm gì cha vợ.

 

Cha tôi tính toán rất khéo, nhưng lại không biết rằng tôi chỉ mong ngày ông ta gặp vận rủi.

 

Cha tôi hỏi tiếp: “Vậy còn con mèo kia, phải xử lý thế nào?”

 

Đạo trưởng Hà vuốt bộ râu dê, giọng điệu lạnh lùng: “Lần này, tôi sẽ khiến hắn hồn bay phách lạc.”

 

20.

 

Đêm khuya, tôi đang ôm chú mèo nhỏ ngủ rất ngon thì nghe thấy tiếng động ầm ĩ từ dưới lầu, như thể có người đang đánh nhau.

 

Tôi lập tức tỉnh giấc, đạo trưởng Hà đúng là đến nhanh thật.

 

Ban ngày ông ta vừa xác nhận danh tính của chú mèo nhỏ, đến đêm đã đến để lấy m.ạ.ng mèo rồi.

 

Không sai, tôi đã sớm biết mấy ngày nay đạo trưởng Hà đang tìm cách làm hại Tạ Châu.

 

Tôi luôn cử thám tử bí mật theo dõi cha, và mọi hành động gần đây của ông ta đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi.

 

Hôm nay, sau khi gặp cha, thám tử đã báo cáo rằng sau khi tôi rời đi, ông ta đã âm mưu với một đạo trưởng, có vẻ như đang lên kế hoạch làm hại Tạ Châu.

 

Tôi lập tức thông báo cho các đạo sĩ chính phái cũng đang tìm kiếm đạo trưởng Hà, cuối cùng tạo nên một màn “chờ thỏ chui vào rọ”.

 

À không, là “đưa chuột vào rọ”.

 

Tôi cầm máy tính bảng lên, theo dõi tình hình dưới lầu qua màn hình giám sát.

 

Dưới lầu, trận chiến diễn ra cực kỳ ác liệt, đồ đạc trong nhà vỡ tan tành.

 

Còn gia đình Tạ Hùng và cha tôi cũng đang ở đó.

 

Tôi nhận ra, họ đang sốt ruột muốn chiếm lấy căn nhà này.

 

Ban đầu, trên mặt họ còn vẻ đắc ý đầy tham vọng, nhưng giờ đây, gương mặt ai nấy đều tái mét, ôm nhau run rẩy không dám nhúc nhích.

 

Họ sợ rằng thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ sẽ gặp họa lây.

 

Tôi mỉm cười: “Đáng đời!”

 

Cuối cùng, các đạo sĩ chính phái đã liên kết với nhau tạo thành một trận pháp, nhốt đạo trưởng Hà vào bên trong, hoàn thành nhiệm vụ bắt giữ kẻ phản bội môn phái một cách viên mãn.

 

Khi tôi xuống lầu, liền thấy Tạ Phỉ nằm bất động trên sàn, Tô Lâm khóc lóc đến xé lòng, liên tục gọi người tỉnh lại, bảo đừng làm cô ta sợ. 

 

Còn Tạ Hùng thì trông đầy lo lắng.

 

Thấy tôi có vẻ thắc mắc, đạo trưởng Hứa chủ động giải thích: “Đạo trưởng Hà đã cố sử dụng bí thuật di hồn để tấn công chúng tôi, nhưng vô tình làm Tạ Phỉ bị thương.”

 

Tôi lập tức hiểu ra, Tạ Phỉ đã dính phải chiêu thức mà trước đây Tạ Châu từng bị.

 

Trong lòng chỉ thấy hả hê vô cùng, đáng đời!

 

21.

 

Dưới sự giúp đỡ của đạo trưởng Hứa, Tạ Châu nhanh chóng tỉnh lại từ trạng thái hôn mê.

 

Khi mở mắt, đôi mắt phượng của anh ánh lên vẻ lạnh lùng, cả người toát ra khí chất của một người đứng đầu.

 

Tạ Châu thế này, chẳng đáng yêu chút nào.

 

Huhu, trả lại chú mèo nhỏ đáng yêu cho mị đi!

 

Tôi cắn môi, ánh mắt đầy oán trách nhìn anh.

 

Ánh mắt của Tạ Châu rơi xuống người tôi, như băng tuyết tan chảy, thần thái cả người dịu dàng hẳn.

 

Anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, hơi thở mát lạnh bao quanh, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ: “Tô Hi, tôi đã muốn ôm em như thế này từ lâu rồi. Mấy ngày nay em vất vả quá.”

 

Hơi thở nóng ấm phả lên dái tai, vừa tê tê vừa nhột. 

 

Dái tai tôi không tự chủ mà đỏ lên.

 

Hết Chương 15:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page