Vị Hôn Phu Là Người Thực Vật

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Trợ lý Chu làm mặt lạnh: “Tôi đã tham dự lễ cưới của Tạ tổng hôm qua, tôi nhìn rất rõ, tiểu thư Tô chính là cô dâu. Ý cô là tôi bị mù sao?”

 

“Không, không, tôi không có ý đó.”

 

Trợ lý Chu quay sang hỏi tôi: “Phu nhân, là cô ta đã không tôn trọng cô trong cuộc điện thoại phải không?”

 

Tôi gật đầu. 

 

Trợ lý Chu lập tức quay lại đối diện với nhân viên bán hàng: “Cô đi thanh toán lương tháng này đi, không cần tới đây làm nữa.”

 

Nhân viên bán hàng không còn vẻ kiêu ngạo như trước, khuôn mặt đầy vẻ hối hận: “Xin lỗi phu nhân, là tôi có mắt không tròng, xin cô tha cho tôi lần này…”

 

Tôi lạnh lùng cắt ngang lời cô ta: “Hôm nay cô xin lỗi tôi chỉ vì địa vị của tôi. Với tính cách coi thường người khác của cô, bao nhiêu khách hàng bị cô khinh miệt rồi?” 

 

“Cô tự biết rõ mình đã làm gì, vậy cô có xin lỗi họ không? Tự hiểu lòng mình đi.”

 

Nhân viên bán hàng há miệng, không thể phản bác.

 

Tạ Phỉ từ lâu đã không ưa gì Tạ Châu, cũng không thích trợ lý Chu, hắn ta lên tiếng: “Này, trợ lý Chu, có phải anh quá độc đoán rồi không? Đây đâu phải cửa hàng của anh, ai cho anh cái quyền đuổi người như vậy?”

 

Trợ lý Chu mỉm cười: “Thiếu gia Tạ Phỉ, có lẽ cậu không biết, đây là cửa hàng thuộc sở hữu của Tạ tổng. Cậu nói xem, tôi có quyền đuổi một nhân viên không?”

 

Tạ Phỉ ngây người một lúc, sau đó sắc mặt thay đổi, trở nên tối tăm: “Cái gì? Vậy tôi chẳng phải…”

 

Tôi bật cười, tiếp lời: “Đúng vậy, cậu đã chi tới hai triệu cho cửa hàng của Tạ Châu. Cảm ơn đã ủng hộ sự nghiệp của Tạ Châu, hy vọng lần sau cậu sẽ lại ghé thăm.”

 

Tạ Phỉ không kiềm chế được, lẩm bẩm mắng một câu thô tục.

 

Hắn ta vừa dùng thẻ phụ của mẹ mình, không biết mẹ sẽ trách mắng thế nào.

 

Tô Lâm không cam lòng phải đưa tiền cho tôi, nhỏ giọng đề nghị: “Hay là chúng ta trả lại những món trang sức này đi.”

 

Tạ Phỉ giận dữ: “Cô im miệng đi, chưa thấy đủ xấu hổ à?”

 

Tô Lâm được gia đình nuông chiều từ nhỏ, đâu có chịu nổi cảm giác bị ức hiếp, mắt đỏ hoe ngay lập tức.

 

Tạ Phỉ là người không biết cách thông cảm, quát lớn: “Khóc lóc mãi, chỉ biết khóc, nhìn thấy cô là tôi thấy xui xẻo.”

 

Hắn ta bỏ đi, Tô Lâm mắt đỏ đi theo sau. 

 

Trước khi rời đi, cô ta buông một câu: “Tô Hi, đừng có mà đắc ý.” 

 

“Sau này toàn bộ gia sản của Tạ Châu sẽ thuộc về Tạ Phỉ, cô cứ đợi mà bị tôi đuổi ra ngoài đi.”

 

Tôi nheo mắt, đuổi ra ngoài à? 

 

Chú mèo nhỏ trong lòng tôi sẽ không đồng ý đâu.

 

Trợ lý Chu lễ phép hỏi: “Phu nhân, tôi còn có thể phục vụ gì cho cô không?”

 

“Chúng ta đến quán cà phê nói chuyện.”

 

Tạ Châu đã rời công ty một tháng, anh muốn biết bây giờ công ty đã bị Tạ Hùng làm loạn đến mức nào.

 

“Được.”

 

Trợ lý Chu vuốt nhẹ chú mèo nhỏ, nhưng bị Tạ Châu dùng móng vuốt đẩy ra.

 

“Phu nhân, chú mèo này trông hơi giống Tạ Châu đấy.”

 

Tôi giật mình, sao có thể nhận ra vậy?

 

Trợ lý Chu tiếp tục: “Mắt nhỏ, vẻ mặt khinh thường như muốn xem thường cả thế giới, giống hệt Tạ tổng.”

 

Tôi tủm tỉm cười: “Có phải có khả năng đây chính là Tạ Châu không?”

 

Trợ lý Chu ngạc nhiên, mặt mày cứng đơ: “Phu nhân, cô đúng là biết đùa.”

 

Tôi hơi nhướn mày: “Anh thấy tôi giống người hay đùa à?”

 

“Thật ư?”

 

Chú mèo nhỏ Tạ Châu meo một tiếng. 

 

Đương nhiên là thật rồi.

 

15.

Đến quán cà phê.

 

Trợ lý Chu nghi ngờ hỏi vài câu mà chỉ có Tạ Châu mới biết, tôi đều trả lời chính xác.

 

Anh ta nhanh chóng tin tưởng, Tạ Châu thật sự đã biến thành một chú mèo nhỏ, thở dài: “Thật kỳ diệu, may mà phu nhân có thể nghe được tâm tư của Tạ tổng.”

 

“Được rồi, giờ chúng ta nói về tình hình công ty đi.”

 

Nhắc đến chuyện này, trợ lý Chu nhíu mày.

 

Ngay khi Tạ Châu gặp chuyện, công ty gần như đã trở thành nơi một tay Tạ Hùng điều hành.

 

Ông ta đã đưa ra những lợi ích lớn cho một số giám đốc vốn dĩ đã dao động, và họ đều đứng về phía ông ta.

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page