Chương 2:
18/01/2025
Chương 3:
18/01/2025
Chương 1:
18/01/2025
Chương 4:
21/01/2025
Chương 5:
21/01/2025
Chương 6:
21/01/2025
Chương 7:
21/01/2025
Chương 8:
21/01/2025
Chương 9:
21/01/2025
Chương 10:
23/01/2025
Chương 12:
23/01/2025
Chương 11:
23/01/2025
Chương 13:
23/01/2025
Chương 14:
23/01/2025
Chương 15:
23/01/2025
Chương 16:
25/01/2025
Chương 17:
25/01/2025
Chương 18:
25/01/2025
Chú mèo nhỏ Tạ Châu tức giận đến mức lông toàn thân dựng đứng, dùng móng vuốt nhẹ nhàng chà xát cánh tay tôi, thúc giục tôi gọi điện ngay lập tức.
13.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Vừa mới gọi xong điện thoại, Tô Lâm và Tạ Phỉ đã bước vào cửa hàng.
Tô Lâm còn đang lẩm bẩm: “Tạ Phỉ, hôm qua Tô Hi còn mắng em là không có tiền. Hôm nay nhất định anh phải mua cho em túi xách, mua trang sức, em phải khoe lên mạng xã hội cho mọi người thấy.”
“Được rồi, được rồi, anh sẽ mua cho em.”
Tô Lâm hôn nhẹ vào má Tạ Phỉ: “Bảo bối, anh thật tuyệt.”
Ngay sau đó, cô ta chú ý đến tôi: “Tô Hi, sao chị lại ở đây?”
Còn Tạ Phỉ, khi nhìn thấy tôi, có vẻ hơi xấu hổ, dù sao hắn ta là người cướp đi vị hôn thê của Tạ Châu.
Nhân viên bán hàng thấy Tô Lâm và Tạ Phỉ ăn mặc sang trọng, lập tức tiến lại gần bắt chuyện: “Hai vị không cần nói thêm đâu ạ, con nghèo này chỉ đứng nhìn mà không mua, tôi đã đuổi cô ta ra ngoài rồi.”
Tôi trợn mắt nhìn.
Hello, não cô có vấn đề gì không?
Rõ ràng là cô ta nhìn người bằng ánh mắt khinh bỉ, tôi còn chưa kịp lấy thẻ đen ra đã vội vàng đuổi tôi đi.
Tô Lâm nhìn tôi một cái: “Đúng là không biết khiêm tốn, có cho tiền thì chị cũng không dùng được.”
Tôi cười tươi: “Cô có tiền, có bản lĩnh thì mua hết tất cả đồ trên quầy này đi.”
Tô Lâm không nói gì, chỉ nhìn về phía Tạ Phỉ.
Tạ Phỉ thì mím chặt môi, cũng không nói gì.
Tối qua, tôi nghe Tạ Châu nói về Tạ Phỉ, chỉ là một một kẻ tiêu xài hoang phí.
Dần dần, Tạ Hùng cũng không muốn tiếp tục cho tiền, hắn ta toàn phải dựa vào mẹ và bà nội để cứu trợ.
Kẻ thù của Tạ Châu là kẻ thù của tôi, tôi liền hạ thấp Tạ Phỉ: “Tô Lâm, mắt chọn đàn ông của cô thật kém cỏi.”
“Để anh ta tiêu tiền thì anh ta giả vờ không thấy, loại đàn ông này còn không bằng chết đi cho xong. Làm sao so được với Tạ Châu, dù chỉ nằm trên giường, nhưng tiền tôi cần, không thiếu một đồng.”
Tạ Châu kêu meo meo hai tiếng, như để xác nhận tôi nói đúng.
Tạ Châu từ nhỏ đã là đứa con cưng của gia đình, còn Tạ Phỉ, là em họ của anh, luôn sống trong cái bóng của anh.
Khi nghe tôi nói không bằng Tạ Châu, trán hắn ta lập tức nổi gân xanh, không thể nhịn được nữa.
Mạnh mẽ vung tay, đập một chiếc thẻ tín dụng lên bàn: “Mua thì mua.”
Lại vung tay một cái cái, hắn ta nói: “Cả quầy này, và tất cả những thứ trên quầy này, gói lại hết, tôi lấy hết.”
Nhân viên bán hàng nghe vậy, cười không khép được miệng.
Tôi cũng cười tươi không kém, bởi vì tôi là bà chủ của cửa hàng này, tiền Tạ Phỉ tiêu cho Tô Lâm cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay chị đây cả.
Tôi cố tình khiêu khích Tạ Phỉ, người khác đưa tiền cho tôi, chẳng phải vui hơn rất nhiều so với việc chỉ đơn giản tiêu tiền sao?
Tạ Phỉ tiêu tiền như rác, liếc tôi một cái, vẻ mặt đắc ý: “Cô còn gì để nói nữa?”
Tôi vỗ tay: “Kinh khủng thật, cậu đúng là quá giỏi.”
Tô Lâm hừ một tiếng: “Cứ giả vờ đi, tôi biết là chị đang ghen tỵ lắm rồi.”
Ngay lúc này, trợ lý Chu, người làm việc gần đó, vội vã đến.
Trên người mặc áo vest, nhìn qua có vẻ rất đáng tin cậy.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy trợ lý Chu, mặt bỗng đỏ lên, tay vặn vẹo vạt áo, dáng vẻ như thiếu nữ: “Trợ lý Chu, ngọn gió nào đưa anh đến đây vậy?”
Trợ lý Chu: “Tôi đến tìm phu nhân.”
“Phu nhân? Ở đây, ngoài một đôi khách lớn, chỉ có một kẻ nghèo nàn không chịu rời đi…”
Chưa kịp nói hết câu thì đã thấy trợ lý Chu nhanh chóng bước đến trước mặt tôi.
Khuôn mặt cô ta lập tức biến sắc, giọng nói run rẩy: “Anh nói phu nhân là… cô ấy?”
14.
“Đúng vậy.”
Nhân viên bán hàng không thể tin nổi: “Sao có thể chứ? Cô ta không phải là một kẻ nghèo sao? Chẳng lẽ anh bị lừa rồi à?”
You cannot copy content of this page
Bình luận