Vị Hôn Phu Là Người Thực Vật

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

1.

 

Tô Lâm là em gái cùng cha khác mẹ của tôi, vị hôn phu của cô ta – Tạ Châu – đã trở thành người thực vật, nguyên nhân chưa rõ.

 

Ngày cưới của hai người sắp đến gần, nhưng Tô Lâm không chịu.

 

Vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng nói chói tai của cô ta: “Bất kể thế nào đi nữa thì con cũng không cưới đâu. Cha, mẹ, lẽ nào cha mẹ nhẫn tâm để con lấy một người thực vật sao?”

 

Mẹ kế đẩy nhẹ cha tôi: “Cha nó, hay là để Tô Hi thay Tô Lâm gả qua đó đi.”

 

Cha tôi ngập ngừng: “Như vậy có phải không hay lắm không? Hồi đó chính hai mẹ con bà đã cướp mất hôn sự của Tô Hi.”

 

“Vậy nên giờ chúng ta trả lại cho nó, có vấn đề gì không?”

 

Tôi cười lạnh, dĩ nhiên là có vấn đề, mà vấn đề này lớn lắm!

 

Hồi Tô Lâm và Tạ Châu đính hôn, Tạ Châu là chàng công tử nhà giàu ai ai cũng mơ ước gả vào ở Giang Thành, vừa đẹp trai lại tài giỏi.

 

Còn bây giờ thì sao? Tạ Châu đã trở thành người thực vật, ai cưới anh cũng như thủ tiết cả đời.

 

Mẹ kế và Tô Lâm muốn đẩy tôi vào hố lửa!

 

Nói cho cùng, với điều kiện gia đình tôi, vốn dĩ chẳng thể vươn tới gia tộc hào môn như nhà họ Tạ, càng không dám mơ tới chuyện thông gia.

 

Tất cả đều nhờ vào bà nội của tôi.

 

Bà nội tôi là một bác sĩ, từng cứu mạng ông cụ nhà họ Tạ.

 

Để tỏ lòng biết ơn, nhà họ Tạ đã chủ động đề nghị kết thân với nhà ông nội tôi.

 

Đáng tiếc, bà nội sinh ra cha tôi, còn bà nội Tạ cũng sinh được hai người con trai, vì vậy chuyện kết thân giữa hai nhà không thành.

 

Bà nội tưởng rằng chuyện kết thân này sẽ kết thúc như vậy, nhưng hóa ra bà nội Tạ vẫn giữ ý định đó. 

 

Cách đây vài năm, bà ấy đã cử người đến tìm gia đình tôi, mong muốn để con cháu hai nhà kết hôn.

 

Bà nội thương tôi nhất, nên muốn tôi đính hôn với Tạ Châu.

 

Nhưng vào ngày chuẩn bị đính hôn, tôi đã bị mẹ kế nh.ố.t trong phòng.

 

Đến khi ra ngoài, Tô Lâm đã thay tôi hoàn thành lễ đính hôn với Tạ Châu.

 

Tôi vẫn nhớ dáng vẻ hống hách của Tô Lâm khi trở về sau lễ đính hôn ấy.

 

Cô ta huênh hoang khoe chiếc nhẫn đính hôn to lớn trên tay: “Tô Hi, từ giờ trở đi, tôi chính là phu nhân nhà giàu rồi.” 

 

“Chị học giỏi, luôn hơn tôi một bậc thì sao chứ? Sau này đến cả tư cách cầm giày cho tôi, chị cũng không xứng.”

 

Bà nội vì chuyện này mà giận dữ về quê sống.

 

Tuy nhiên, Tô Lâm cũng chẳng vui vẻ được bao lâu. 

 

Cô ta phát hiện vị hôn phu của mình, Tạ Châu, lại đặt toàn bộ tâm trí vào sự nghiệp.

 

Tạ Châu đính hôn với cô ta, chỉ để hoàn thành tâm nguyện của bà nội Tạ.

 

Mỗi lần Tô Lâm hẹn Tạ Châu ra ngoài chơi, anh đều lấy lý do công việc bận rộn, không có thời gian. 

 

Thậm chí còn khuyên Tô Lâm nên tập trung học hành ở độ tuổi này, đừng chỉ nghĩ đến ăn chơi. 

 

Rõ ràng đã nghe nói thành tích của cô ta không tốt lắm.

 

Nghe những lời này, Tô Lâm tức đi.ê.n lên.

 

Cô ta nghĩ, chờ đến khi gả vào nhà họ Tạ, từ từ vun đắp tình cảm với Tạ Châu cũng chưa muộn.

 

Một ngày nào đó, cô ta sẽ khiến Tạ Châu phải quỳ gối dưới chân mình.

 

Nhưng lần chờ đợi này lại nhận được tin Tạ Châu đã trở thành người thực vật.

 

Vì thế, Tô Lâm không chịu nữa, bắt đầu làm ầm, đòi hủy bỏ hôn ước với Tạ Châu.

 

2.

 

Tôi dựng tai lên, tò mò xem cha có đồng ý với đề nghị của mẹ kế về việc thay người gả hay không.

 

Cha tôi vẫn còn chút lương tâm: “Hay là hủy hôn đi.”

 

Mẹ kế lập tức phản đối: “Ông đi.ê.n rồi à, còn hủy hôn? Không có sự che chở của nhà họ Tạ, công ty của ông đã sớm phá sản rồi, làm gì có được tình hình tốt như bây giờ?”

 

“Đúng đó, cha, nếu cha qua cầu rút ván thế này, không sợ nhà họ Tạ trả thù sao?”

 

Sắc mặt cha tôi dần trở nên kiên định: “Thôi được, nghe hai mẹ con, vậy để Tô Hi gả qua đó đi.”

 

“Thế mới phải, Tô Lâm xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.”

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page