11.
Từ nhỏ tôi đều mặc lại quần áo cũ của chị họ.
Vì mẹ tôi lúc nào cũng nói: “Nhà mình không dễ dàng gì, có hai đứa con, con nhìn xem người ta còn không cho con gái đi học, nhà mình còn cho con học đấy. Cho nên con phải biết đủ, sau này kiếm được tiền thì phải báo đáp bố mẹ.”
Vậy nên tôi luôn chăm chỉ học hành, nghiêm túc lên lớp, mong học giỏi một chút, để giảm bớt gánh nặng cho bố mẹ.
Đến khi em tôi đi học, tôi mới biết thì ra con cái không cần yêu thích học vẫn có thể được yêu thương.
Em tôi không thích học, ngày nào cũng nghịch ngợm phá phách.
Nhưng mẹ tôi không bao giờ mắng, chỉ luôn khen ngợi nó là hoạt bát, có bản lĩnh.
Rồi lặp đi lặp lại những câu này: “Thiên Tứ thông minh hơn Tiểu Tích, Tiểu Tích chỉ biết học vẹt.”
“Con trai là có tiềm năng dài lâu, sau này sẽ giỏi hơn chị nó.”
Tôi dùng bút là bút em tôi không muốn dùng nữa, vở cũng là vở nháp nó để lại.
Thế nên dù Vương Thiên Tứ không thi đậu vào trường cấp ba tốt nhất ở địa phương, bố mẹ tôi vẫn bỏ tiền để đưa nó vào trường tư.
Mười triệu.
Tôi không biết số tiền đó có thể mua được bao nhiêu bộ quần áo mới, bao nhiêu cây bút mới.
Yêu con thì dù không có tiền cũng sẽ cố gắng cho nó những gì tốt nhất có thể.
Không yêu thì dù có nhiều tiền cũng chẳng muốn cho.
Giờ tôi đã nghĩ thông suốt, giả sử mẹ tôi trúng số một triệu, thì sẽ đưa cho em tôi bảy trăm nghìn, giữ lại cho bản thân hai trăm chín mươi nghìn, còn lại cho tôi mười nghìn, và còn bắt tôi phải biết ơn.
Kiếp này tôi sẽ không dại dột nữa.
12.
Sau chuyện lần đó, mẹ tôi thường xuyên liên lạc với tôi hơn, hy vọng sau này tôi có thể nuôi dưỡng họ khi về già.
Nhưng vì tôi ở xa, nên thường viện cớ bận việc, lâu lâu mới trả lời tin nhắn.
Tôi nghe mẹ nói, sau chuyện đó Vương Thiên Tứ cũng nhận ra sai lầm, bắt đầu ra ngoài làm việc.
Cũng có nhận một vài công việc lặt vặt.
Kết quả là tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.
Khi tôi đến đồn công an thì kinh hoàng sững sờ.
Vương Thiên Tứ giả vờ mình đã thay đổi, lừa bố mẹ chuyển nhượng căn nhà cho nó.
Sau đó bán nhà, lấy tiền đi đánh bạc.
Và đánh bạc đến sạch túi.
Sau khi mất trắng, trước khi chủ nợ tìm tới, nó đã chém chet cả bố mẹ tôi.
Vì Vương Thiên Tứ trách họ, vì sao không cho nó làm phẫu thuật laser từ đầu.
Nếu đã làm phẫu thuật từ trước, thì mọi chuyện đã khác.
Tôi nghĩ, có lẽ bố mẹ tôi cũng không ngờ rằng, mình lại chết trong tay đứa con trai mà mình yêu quý nhất.
Sau khi Vương Thiên Tứ vào tù, tôi đến thăm nó.
“Chị, khi đó mẹ không đồng ý cho em làm phẫu thuật laser, sao chị không khuyên bà ấy?”
Vương Thiên Tứ nắm chặt song sắt trong trại giam, kích động hỏi tôi.
“Nếu chị có khuyên, thì em sẽ cảm ơn chị sao?”
Vương Thiên Tứ không nghĩ ngợi gì liền đáp: “Đương nhiên em sẽ cảm ơn!”
“Vậy à?” Tôi cười nhạt, rồi quay người rời đi, lấy tiền tổ chức một đám tang đơn giản cho bố mẹ.
13
Tôi toàn tâm toàn ý dốc sức vào công việc.
Thăng chức, tăng lương đều là chuyện tất yếu.
Không lâu sau đã trả xong khoản vay mua nhà.
Tôi gặp một bé gái có vết bớt trên mặt trong trại trẻ mồ côi, tài trợ cho cô bé làm phẫu thuật laser.
Tôi nhìn gương mặt nhẵn nhụi của cô bé sau khi phẫu thuật, dưới ánh nắng như được phủ lên một lớp ánh kim.
Chẳng bao lâu sau, cô bé được nhận nuôi.
Mỗi người đều có tương lai tươi sáng, và tôi cũng vậy.
Hết.
You cannot copy content of this page
Bình luận