9.
Một ngày nọ, tôi nhận được cuộc gọi, nói em tôi đang nợ rất nhiều tiền.
Tôi vội vã trở về nhà, thấy mẹ đang ngồi trên sofa khóc nức nở.
“Sao lại ra nông nỗi này chứ? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Qua lời mẹ kể, tôi mới biết được.
Sau khi tốt nghiệp, Vương Thiên Tứ không chịu đi làm, vẫn tiếp tục nghiện game, ngày nào cũng chỉ chơi game.
Bố mẹ tôi muốn ép nó đi làm nên không cho nó tiền tiêu vặt.
Thế là Vương Thiên Tứ bắt đầu vay tiền qua mạng.
Cảm giác được tung hô trong thế giới mạng thật sự rất tuyệt vời.
Chỉ cần ném tiền một phát là có người lập tức chạy theo khen ngợi, nịnh nọt nó: “Đại ca đúng là nhiều tiền! Đại ca khí phách!”
Nó chỉ cần đăng ảnh chụp nghiêng gương mặt mình, đã có cả đám gái bu vào khen: “Anh đẹp trai quá!”
Vương Thiên Tứ vừa hô một tiếng, là có cả đống người tranh nhau làm việc cho nó.
Mẹ tôi vừa khóc vừa kể, nói: “Tiểu Tích à, con phải bỏ tiền ra giúp em, nếu không thì em con biết phải làm sao bây giờ? Mấy người đòi nợ đến tận cửa rồi.”
“Em con đâu rồi?”
“Nó bị dọa sợ quá, đang trốn trong phòng ấy.”
Tôi cạn lời ngay lập tức, lớn tướng rồi mà còn bị dọa đến mức trốn?
Sao lúc trước không nghĩ tới điều đó đi?
Bố tôi cũng lên tiếng: “Vương Tiểu Tích, con phải giúp em con. Con đi làm bao nhiêu năm nay, bố mẹ có bắt con đưa tiền về nhà đâu, giờ em con gặp chuyện, con là chị thì có trách nhiệm phải giúp nó.”
Hóa ra trước đây tiền học thêm, học phí cho em tôi là ném cho chó ăn hết à?
Hơn nữa, là chị thì tôi có trách nhiệm gì?
Lúc nó vay nợ online, chẳng lẽ tôi phải trói tay nó lại để nó không vay mới gọi là có trách nhiệm sao?
10.
Tôi làm ra vẻ khó xử, lấy chiếc điện thoại dự phòng ra.
“Mẹ à, cái điện thoại này là con mua từ lúc em con vào đại học, đến giờ vẫn chưa thay. Con cũng đã nói với bố mẹ rồi, giờ kinh tế khó khăn, nếu không thì sao con phải nghỉ lễ cũng không dám về nhà, ngày nào cũng ở lại công ty tăng ca? Không phải là sợ bị sếp đuổi việc sao.”
“Căn phòng con thuê, mẹ cũng từng nhìn thấy qua video rồi, tồi tàn như vậy. Nếu không vì hết tiền, thì con có phải thuê chỗ đó đâu!”
“Con cũng biết bố mẹ vất vả, nên luôn cố không gây thêm gánh nặng cho bố mẹ. Học phí, tiền học thêm của em hồi cấp ba chẳng phải đều là do con lo sao? Chủ yếu là bây giờ thật sự không còn tiền.”
“Nhưng trong nhà xảy ra chuyện với em trai, con chắc chắn cũng phải tìm cách. Con chuyển cho mẹ hai triệu, đây là toàn bộ số tiền con có. Vốn là để dành trả tiền thuê nhà tháng sau.”
Tôi nói hoàn cảnh của mình rất tội nghiệp, vì trước khi Vương Thiên Tứ vào đại học, tôi thực sự luôn suy nghĩ cho gia đình, nên bố mẹ tôi cũng không nghi ngờ, vẫn rất tin tưởng tôi.
Tôi chuyển hai triệu tệ cho mẹ, mẹ tôi lập tức nhận lấy.
“Bố ơi, mẹ còn có một khoản tiền định để cưới vợ cho em con đúng không? Giờ lấy ra trước để giải quyết chuyện gấp đi.”
Ánh mắt nghi ngờ của mẹ lập tức dừng lại trên người tôi: “Sao con biết mẹ có số tiền đó?”
“Con từng nghe bố mẹ nhắc đến sau bữa cơm.”
Mẹ tôi có phần lúng túng: “À cái khoản tiền đó là mẹ với bố con định để lo chuyện cưới vợ cho em con, con trai mà, cưới vợ thì tốn kém. Tiểu Tích à, nếu con lấy chồng, mẹ với bố con chắc chắn cũng sẽ chuẩn bị của hồi môn cho con.”
“Mẹ, con biết, nhưng việc của em trai vẫn là quan trọng nhất. Mình cứ giải quyết tiền nợ của em trước đã.”
Bố mẹ tôi bàn bạc một chút, gọi Vương Thiên Tứ ra, hỏi rõ ràng là còn thiếu bao nhiêu tiền, sau đó trả hết luôn một lần.
Tôi lạnh lùng đứng nhìn tất cả những chuyện đó.
You cannot copy content of this page
Bình luận