Vương Thiên Tứ ngày càng không muốn ra ngoài, ngược lại lại chìm đắm vào game.
Nó cảm thấy trong thế giới game đó, mới tìm được cảm giác tồn tại.
Chỉ cần nạp tiền, vung tiền trong game là sẽ có người gọi nó là đại ca.
Hơn nữa, game còn có thể tùy chỉnh gương mặt nhân vật.
Nhân vật trong game có thể không có vết bớt, cũng không có sẹo.
Người trong game cũng luôn khen nó: “Đại ca ngoài đời chắc chắn cũng đẹp trai như nhân vật trong game vậy.”
6.
Trong thời gian Vương Thiên Tứ học đại học, tôi đã tiết kiệm từ công việc để lo được tiền đặt cọc mua nhà.
Tôi mua một căn hộ mà không cho bố mẹ biết.
Từ đó về sau, trừ khi có việc đặc biệt, tôi hoàn toàn không về nhà nữa.
Tôi nói với mẹ là mình cần phải làm việc chăm chỉ, nếu không công ty sẽ sa thải.
Rồi tôi còn chụp mấy bức ảnh căn hộ cũ kỹ gửi mẹ, để mẹ khỏi đòi tiền.
Dĩ nhiên, việc tôi không về nhà cũng không quan trọng trong mắt mẹ tôi, vì giờ trong lòng bà ta chỉ còn mỗi đứa con trai.
Trong thời gian học đại học, em tôi nghiện game đến mức trốn học, có thể nói là học phần nào trượt phần đó.
Kiếp trước, vì đã tẩy đi vết bớt, nó kết giao được nhiều bạn tốt, thậm chí còn tranh cử làm cán bộ lớp, còn yêu đương lãng mạn nữa.
Dù Hứa Lam không phải người quá xuất sắc, nhưng ít ra còn kéo nó cùng đi thư viện học bài.
Thế nên kiếp trước, Vương Thiên Tứ còn từng nhận được học bổng loại ba.
Tám trăm nghìn học bổng được bố mẹ tôi khen ngợi không ngớt lời.
Mẹ tôi ra ngoài mua rau cũng phải khoe: “Sao chị biết con trai tôi học giỏi thế? Lần này nó được học bổng loại ba đấy.”
“Con trai nhà tôi giỏi lắm, lần này lại vừa được học bổng loại ba nữa.”
Nhưng kiếp này thì mọi thứ đã khác.
Không ai quan tâm đến thành tích của nó, mà nó cũng chẳng kết bạn được với ai.
7.
Nửa năm sau, tôi nhận công tác điều động từ công ty.
Kiếp trước, tôi vì Vương Thiên Tứ mà từ bỏ cơ hội thăng chức này, sự hy sinh của tôi cuối cùng lại trở thành câu “lo chuyện bao đồng” trong miệng nó.
Đến lần sau tôi nghe tin về Vương Thiên Tứ thì là vì nó lại gây chuyện ở trường, đánh nhau với bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng của Vương Thiên Tứ vẫn là mấy người kiếp trước, thành tích rất tốt nên ai cũng có chí tiến thủ.
Kiếp trước, Vương Thiên Tứ sống hòa thuận với họ.
Nhưng kiếp này, với tính cách lập dị, bên kia đương nhiên không muốn chơi cùng nó.
Vương Thiên Tứ mỗi đêm ba – bốn giờ sáng vẫn còn chơi game, bàn phím cơ gõ lạch cạch không ngừng.
Còn mấy người bạn cùng phòng thì mười giờ đã đi ngủ, sáng dậy sớm đến thư viện học.
Lâu ngày tích lại, mâu thuẫn lớn dần.
Ban đầu họ còn nhắc nhở tử tế, mong nó sau mười giờ đừng gây tiếng ồn.
Cũng không yêu cầu nó phải ngủ sớm dậy sớm gì, chỉ mong nó sau giờ ấy yên tĩnh một chút.
Nhưng Vương Thiên Tứ vẫn làm theo ý mình.
Cuối cùng bạn cùng phòng không nhịn nổi nữa.
“Quả đúng là tâm sinh tướng, người xấu lại còn gây chuyện.”
“Suốt ngày chỉ biết chơi game, bảo sao bị bạn gái bỏ.”
Vương Thiên Tứ vừa giận vừa xấu hổ, lập tức nhào tới đánh bạn cùng phòng, cào trúng mắt một người.
Mấy người kia đều khỏe mạnh cường tráng, đè nó xuống đất đánh cho một trận.
Bố mẹ tôi biết chuyện, còn định báo cảnh sát để trừng phạt mấy người bạn cùng phòng kia.
Nhưng người bị thương ở mắt là thật, hơn nữa lại là Vương Thiên Tứ ra tay trước.
Bạn cùng phòng đánh nó cũng chỉ là xây xát ngoài da, đau nhưng không tổn thương xương cốt.
Nên cuối cùng bố mẹ tôi phải bồi thường cho đối phương.
Lúc tôi vội vã quay về thì phát hiện chiếc vòng vàng trên cổ tay mẹ đã biến mất.
Đó là món quà tôi mua tặng mẹ bằng tháng lương đầu tiên kiếm được sau khi đi làm.
Tôi hỏi: “Mẹ ơi, cái vòng vàng của mẹ đâu rồi?”
“Dạo này giá vàng tăng, nên mẹ nghĩ tiền cầm trong tay vẫn thấy yên tâm hơn.”
You cannot copy content of this page
Bình luận