Danh sách chương

Những người phía dưới nữa thì lặt vặt rồi, hậu đài tổng kết lại, hôm nay tiền donate thu về hơn sáu nghìn sáu trăm tệ.

Là một người mới chỉ livestream lần thứ hai, thành tích này rõ ràng là không tệ.

Cô cảm ơn những người đã donate, sau đó nói: “Vậy thì, top 10 ‘đại gia’ sẽ được tặng một gói quà mồi câu lớn, ngoài ra sẽ rút thăm thêm mười fan may mắn, mỗi người một gói quà lớn, như vậy được chưa ạ.”

[Được được được]

[Rút thăm trúng thưởng?! Tôi sẵn sàng rồi!]

[Ngọc Hoàng Thượng Đế, Phật Tổ, Chúa Jesus… phù hộ! Hôm nay tôi nhất định trúng!]

[Streamer tốt quá, chúng ta kết bạn đi, bạn rút trúng tôi nhé~]

Sau đó An Tiêu Quân thấy số người trong phòng livestream tiếp tục tăng, số lượng fan hâm mộ ở hậu đài cũng tăng theo, sắp được mười lăm vạn người xem trực tuyến rồi.

An Tiêu Quân nhấn mạnh: “Trước khi rút thăm, tôi xin nói rõ trước, đây là mồi câu tự làm, hiện tại chưa bán ra ngoài, bao bì đơn giản. Ngoài ra, đây là quà tặng miễn phí của streamer, người trúng thưởng chỉ cần nhắn tin riêng địa chỉ và thông tin liên lạc cho tôi là có thể nhận được gói quà, không cần trả bất kỳ chi phí nào. Nếu có ai gọi điện nói phải trả phí chuyển phát nhanh hay bất kỳ chi phí nào khác, đừng tin, đều là lừa đảo.”

Vì bọn lừa đảo hoành hành, An Tiêu Quân nhắc nhở mọi người một chút, sau đó mới nói: “Bây giờ là năm mươi chín phút bốn mươi ba giây, đúng giờ sẽ bắt đầu rút thăm.”

“Mười, chín, tám, bảy… ba, hai, một, bắt đầu!”

“Chúc mừng mười vị may mắn này, vui lòng nhắn tin riêng cho tôi trong hôm nay, nếu không quá hạn sẽ không còn giá trị nhé. À đúng rồi, đừng quên nhấn theo dõi, livestream lần sau, biết đâu người may mắn lại là bạn.”

Nói xong những điều cần nói, An Tiêu Quân mới tắt livestream. Nhìn lại hậu đài, số lượng fan đã lên hai vạn rưỡi và vẫn đang tiếp tục tăng. Đợi cô cắt ghép video livestream hôm nay rồi đăng lên, chắc chắn sẽ còn tăng thêm một đợt nữa.

Đặt điện thoại xuống, An Tiêu Quân nhìn đống cá: “Mẹ, chỗ này mang về biếu người ta hay làm cá khô ạ?”

Bây giờ đã được nhiều thế này rồi, mẹ cô vẫn chưa bắt đầu câu. Với hứng thú của bà, lại thêm mồi câu này, số cá câu được chắc chắn không ít.

Đào Liên Doanh nóng lòng lấy cần câu ra: “Mang biếu cậu với cô con một ít, còn lại nhà mình giữ lại ăn dần đi. Chúng ta với ông bà nội ngoại mỗi ngày hai con cá, chẳng mấy chốc là hết.”

Nói rồi, bà bắt đầu thả mồi nhử ở chỗ “phong thủy bảo địa” mà bà đã chọn, sau đó quăng cần. Tốc độ cá cắn câu của bà chậm hơn An Tiêu Quân một chút, vì An Tiêu Quân gian lận, cô biết chỗ nào có cá thì thả mồi nhử ở đó, quăng cần ở đó. Đào Liên Doanh không có mắt nhìn xuyên thấu, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm để phán đoán.

Nhưng chút thời gian chậm hơn đó, đối với Đào Liên Doanh chẳng thấm vào đâu. Rất nhanh, bà bắt đầu câu được cá, tận hưởng cảm giác cá cắn câu liên tục như con gái trước đó, sảng khoái đến mức hai mắt sáng rực. So sánh với họ, ông cụ và anh chàng da ngăm đen bên cạnh thì đúng là nhìn đến mòn cả mắt.

Họ đến chỗ câu trước đó của An Tiêu Quân nhưng chẳng được gì, lẽ nào họ số phận “không quân”? Không!

Ánh mắt của họ rất ăn ý dán chặt vào chỗ mồi câu. Sau đó, ông cụ xoa xoa tay đi đi lại lại ba vòng, rồi ho một tiếng trước khi An Tiêu Quân định chủ động lên tiếng: “Cô gái xinh đẹp, mồi câu nhà cháu có thể cho bác một ít được không? Bác không lấy không đâu, đây là trà bác mới mua, còn chưa bóc tem, đổi với cháu!”

Anh chàng da ngăm đen: “Tôi cũng muốn một ít, tôi dùng cái này đổi với cô.” Anh ta thầm mừng vì mình có mang theo chút đồ ăn.

An Tiêu Quân: “Không cần đổi đâu ạ, hai người cứ tự lấy đi, tiện thể thử giúp cháu xem có tốt không.”

Nhìn là biết đây là khách hàng trung thành trong tương lai rồi, phải giữ chân họ mới được.

Nhận được câu trả lời khẳng định, hai người họ vui mừng hớn hở lấy một ít mồi câu về chỗ mình, chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng reo hò.

“Có cá cắn câu rồi, cá to, chắc chắn là cá to!”

“Ê ê ê, chỗ tôi cũng có cá cắn câu rồi, khỏe thật, chắc chắn cũng là cá to!”

Có lẽ đây là bệnh chung của tất cả các cần thủ rồi, trước khi cá chưa lộ đầu lên, con nào cũng là cá to.

Họ vui, Đào Liên Doanh cũng vui. Hôm nay bà đã câu thỏa thích, thời gian câu của bà lâu hơn An Tiêu Quân nhiều, cuối cùng số cá câu được cũng nhiều hơn An Tiêu Quân, những hơn ba mươi con. Có điều, cá bà câu được không có con nào to, con nặng nhất cũng chỉ bốn cân rưỡi (tương đương 2.25kg), như vậy cũng đủ khiến bà vô cùng mãn nguyện rồi.

Cuối cùng, điều khiến bà phải dừng lại là thể lực đã cạn kiệt.

Vờn cá, kéo cá đều là việc tốn sức. Nếu không phải bao năm nay bà vẫn luôn làm việc, thể lực không tồi, thì đã sớm kiệt sức rồi.

Hơn nữa, may mà họ mang đủ đồ chứa, lại lái xe tải nhỏ, nếu không thì còn phải đau đầu xem làm sao mang đám cá này về mà vẫn còn sống.

Hết Chương 48: Tặng quà.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page