Địa điểm câu cá hôm nay của họ xa hơn một chút, vì An Tiêu Quân nói muốn câu cá lớn. Lần này lái xe qua đó mất hơn bốn mươi phút. Theo lời Đào Liên Doanh, nước ở đây sâu, thỉnh thoảng có người may mắn câu được cá lớn, mà người biết chỗ này cũng ít, nên có thể đến đây thử vận may.
Đúng vậy, là vận may.
Khi đi câu, vận may là một yếu tố cực kỳ quan trọng. Nếu chỗ đó không có cá, thì dù bạn có dùng tiên đan làm mồi cũng chẳng câu được con nào.
Đây cũng là vì Đào Liên Doanh không biết thật sự có “tiên đan”, chứ nếu thật sự lấy tiên đan ra, cá trong phạm vi mấy dặm quanh đây đều sẽ bị bản năng thu hút tới.
Đào Liên Doanh: “Nếu ở đây không câu được cá lớn, thì chúng ta lại đổi chỗ khác, cùng lắm thì đi hồ chứa nước cũng không xa.”
Chỉ là đi hồ chứa nước câu cá phải tốn tiền, bà không nỡ đi, bao nhiêu năm nay bà cũng chỉ đi có hai lần thôi. Đào Liên Doanh còn lo lắng cho An Tiêu Quân: “Câu cá không thể nói chắc như bắp được, lỡ không câu được cá thì làm sao bây giờ?”
Dòng trạng thái của An Tiêu Quân để hút mắt, ghi là [Không câu được cá lớn trên mười cân, bốc thăm 20 fan tặng mồi câu trị giá 200.]
An Tiêu Quân: “Con đã chuẩn bị đầy đủ rồi, xác suất câu được cá lớn rất cao.” Ngoài ra cô còn chuẩn bị trước một cây gậy chắc chắn, dây câu có thể câu cá lớn mấy chục cân, còn có một thùng câu cỡ lớn, thùng gấp, vân vân.
Để những thứ này vào xe van thì hơi chật chội, nên họ lái xe tải nhỏ đi câu cá. Khi biết con gái định lái xe tải nhỏ, Đào Liên Doanh đã cười suốt ba phút, cười đến đau cả bụng.
Bà tự nhận là đã rất tin tưởng con gái rồi, nhưng lái xe tải nhỏ đi câu cá ư?
Ha ha ha, lỡ như không câu được cá, bà phải an ủi con gái thế nào đây?
Nơi Đào Liên Doanh giới thiệu là một khúc bờ sông cong, cỏ ven bờ cao hơn người, phải “vượt bụi rậm” mới vào được. Nhìn từ bên ngoài hoàn toàn không biết bên trong có người đang câu cá.
Hiện tại ở đây có hai người, một là ông cụ mặc đồ Tôn Trung Sơn, một là anh trung niên da đen nhẻm, nhìn là biết ngay cao thủ câu cá.
Họ không biết đã đến bao lâu, ngồi trên ghế đẩu nhỏ cầm cần câu, vững vàng như chuông.
An Tiêu Quân lúc đi ngang qua liếc nhìn thành quả của họ, trong thùng nước của ông cụ có hai con cá chép lớn bằng bàn tay, còn anh trung niên… không có gì hết.
Thần thức của An Tiêu Quân quét một vòng quanh đó, rồi đi tiếp về phía trước hơn bốn mươi mét mới dừng lại, sau đó lấy điện thoại ra: “Mẹ, mẹ cầm điện thoại livestream giúp con trước đã.”
Đào Liên Doanh nhận lấy điện thoại, nhìn con gái từ trên xuống dưới, đội mũ, đeo khẩu trang, quần áo che kín mít, chỉ lộ nửa trên khuôn mặt. “Sao không lộ mặt ra?”
Con gái không phải muốn có lượt xem sao? Không phải bà tự khen chứ, con gái chỉ cần lộ mặt là không thiếu người xem, ai mà chẳng yêu cái đẹp chứ.
An Tiêu Quân: “Đối tượng người xem muốn thu hút khác nhau.”
Đào Liên Doanh nửa hiểu nửa không “Ồ” một tiếng: “Vậy mẹ bắt đầu livestream nhé?”
An Tiêu Quân: “Vâng, bắt đầu đi ạ.”
Vì cô đã thông báo trước, nên vừa mở livestream là có người vào ngay, bao gồm cả Lâm Gia Gia ở tận Dương Thành. Cô ấy vừa nhận được thông báo là vào gửi bình luận để tăng tương tác ngay.
[Tui tới rồi tui tới rồi!.]
[Giai Giai Có Lễ tặng một quả bom nổ dưới nước.]
[Streamer tui theo dõi cuối cùng cũng lên sóng rồi.]
[Hử? Cá lớn trên mười cân? Cái dòng trạng thái này được đấy nhỉ, bạn ngông thế, vậy tui phải hóng xem sao.]
[Trùm nhân phẩm là tui, tui là trùm nhân phẩm, gói quà này của bạn tui nhận nhé.]
[Mấy người nói chắc như bắp đều sẽ hối hận thôi, ngồi hóng bị vả mặt.]
Phải công nhận, dòng trạng thái này đúng là thu hút sự chú ý thật. Những người qua đường trước đây chưa theo dõi, khi thấy dòng trạng thái này, không ít người đã chọn nhấn theo dõi. Nhỡ đâu không cẩn thận lại trúng thưởng thì sao?
Dù sao đối với dân câu cá mà nói, không câu được cá mới là chuyện thường ngày. Có cá cắn câu là tốt lắm rồi, còn đòi phải là cá lớn nữa chứ?
Không chỉ tự mình theo dõi mà còn rủ rê bạn bè, số người xem trong phòng livestream liên tục tăng lên.
An Tiêu Quân thành thạo lấy ra cây gậy gỗ của mình: “Vẫn như cũ thôi, dùng cái này để câu cá, cốt yếu là sự mộc mạc đơn sơ.”
Buộc dây câu, buộc cái nắp chai màu xanh lam làm phao câu, rồi buộc lưỡi câu.
Như vậy cần câu của cô đã làm xong.
Có không ít người đã quên cô rồi, thấy cảnh này mới nhớ ra: [Lần trước câu đầy thùng là nhờ hào quang tân thủ, giờ hết thời tân thủ rồi.]
[Hôm nay hiện thực sẽ dội cho bạn gáo nước lạnh thôi.]
[Nực cười, nếu thế này mà cũng câu được cá lớn, vậy tôi bỏ ra cả vạn tệ mua cần câu thì tính là cái gì?.]
[Tui từng bị vả mặt rồi, lần này tui xin ủng hộ, chủ phòng, tui tin bạn!]
You cannot copy content of this page
Bình luận