Thím Miêu là người địa phương, nhanh nhẹn tháo vát, Đào Liên Doanh và bà ấy quen biết nhau, vì bên này cần một người làm việc lặt vặt, nên hỏi bà ấy có muốn đến không, đối phương đồng ý ngay không chút do dự.
Hàn huyên vài câu, hai cha con đi đến khu câu cá cách đó không xa.
Ở đây có mấy chiếc máy xúc đang làm việc rầm rộ.
Mấy chiếc máy xúc này tính tiền theo giờ, tùy theo kích cỡ máy xúc mà chia ra một trăm tám tệ một giờ, hai trăm tệ một giờ, họ vì muốn kiếm thêm chút tiền nên trời vừa sáng đã đến rồi.
So với nông trường, khu câu cá sẽ hoàn thành sớm hơn, bây giờ hình dáng cơ bản đã lộ ra rồi, hơi giống một con nòng nọc dị dạng, phần đầu vuông vức, phía dưới có một cái đuôi tương đối thon dài, đây là hình dạng được tạo thành men theo thung lũng hẹp dưới chân núi.
Điều này không có gì lạ, nhưng An Tiêu Quân đào rất sâu, sâu đến mức có người hỏi đây có phải là bãi rác không, cần sâu như vậy để chôn rác.
An Quảng Xuyên nhìn mà hơi sốt ruột: “Chỗ sâu nhất này của con đã bảy tám mét rồi, con đã nghĩ kỹ xem muốn nuôi cá gì chưa? Bố tìm được hai nhà bán cá giống rồi, có thời gian chúng ta đi xem thử.”
An Tiêu Quân: “Vâng, mấy hôm nữa đi ạ.”
Đợi qua Tết là phải thả cá giống rồi, không thể kéo dài quá lâu.
Nhận được câu trả lời chắc chắn của cô, An Quảng Xuyên gật đầu, lại nhìn về phía tường rào: “Cái này thật sự phải dùng toàn bộ gạch đặc sao?”
Sau khi nhận được cái gật đầu của An Tiêu Quân, An Quảng Xuyên thở dài một hơi nặng nề: “Sao con lại biết tiêu tiền thế hả?”
Giá gạch bên họ không đắt, nhân công cũng không tính là đắt, nhưng muốn xây tường bao hết chỗ này, dự toán cần hơn sáu mươi vạn tệ, đây mới chỉ là kiểu cơ bản, chứ chưa làm mấy thứ hoa hòe hoa sói đâu đấy.
Có cần thiết phải thế không?
Dựng mấy cái cọc, dùng lưới thép gai cũng thế mà.
An Tiêu Quân cười đầy ý nhị, nháy mắt với ông: “Bố, bố đừng chỉ nhìn vào chỗ con tiêu tiền chứ, con kiếm tiền cũng giỏi lắm mà. Mấy ngày nay mỗi ngày con thu vào mười lăm nghìn tệ, khoảng mười ngày nữa, con số này ít nhất sẽ tăng gấp đôi, một tháng là kiếm lại đủ tiền xây tường rồi.” Mà đợi thêm nửa tháng nữa là đến Tết rồi. Đến lúc đó, sản lượng bên con còn có thể tăng gấp mấy lần nữa, hơn nữa dâu tây của con cũng có thể bán ra thị trường rồi. Tết này, con nói ít nhất cũng phải kiếm được mấy triệu tệ đấy.
An Quảng Xuyên không nói gì nữa, lặng lẽ tiếp thu lời con gái nói. Ngay sau đó, giữa đôi mày ông lộ rõ vẻ kinh ngạc và tự hào không thể che giấu.
Trời đất ơi! Trước đây ông thật sự có mơ cũng không ngờ kiếm tiền lại dễ dàng như vậy.
Chỉ là khi ánh mắt ông nhìn đến khu câu cá, đôi mày lại chau xuống: “Bên nông trang không vội, đợi bên này xây xong, kiếm thêm được chút tiền rồi hẵng bắt đầu cũng không muộn.”
Khu câu cá này cũng cần mấy trăm nghìn tệ, bên nông trang chi phí còn lớn hơn, lại thêm tiền đất con gái còn chưa trả hết. Nghĩ đến đây, vai An Quảng Xuyên như trĩu xuống.
An Tiêu Quân thấy vậy, đành chuyển chủ đề: “Bố, yên tâm, con có kế hoạch cả rồi, bố cứ tin con đi. Đi thôi, chúng ta lên núi sau xem thử. Bố xem lúc nào rảnh thì tìm người dọn dẹp cỏ dại với cây tạp trên hai ngọn núi trồng cây ăn quả đi. Mùa đông này chăm sóc một chút, sang năm là có nhãn với đào bán rồi.”
An Quảng Xuyên nghiêm mặt lại: “Việc này đúng là phải làm gấp. Hôm nay bố đi tìm người luôn.”
Tuy lại tốn tiền, nhưng muốn sang năm bắt đầu kiếm tiền từ đó thì không thể tiết kiệm khoản này được.
“Thế còn ba ngọn núi kia, con định làm gì? Lần này có dọn cỏ dại với cây tạp cùng lúc luôn không?”
An Tiêu Quân: “Cái này không vội ạ, ba ngọn núi này con có kế hoạch khác rồi, cứ để đó đã. À đúng rồi, bố, đợi sang xuân mình nuôi mấy con heo đi. Bố hỏi xem có ai có heo giống địa phương không, loại thịt heo đó săn chắc, ăn ngon hơn.”
An Quảng Xuyên: “Heo đen địa phương hả? Loại đó chậm lớn, nuôi lại lâu, không bằng heo trắng đâu.”
An Tiêu Quân: “Nhà mình ăn mà, không sao đâu ạ.”
…
Sáng hôm sau, An Tiêu Quân dùng tài khoản “Thực Vi Tiên” trên nền tảng video ngắn đăng một thông báo trước, nói rõ mấy giờ trưa sẽ livestream. Sau đó cô hỏi Đào Liên Doanh: “Mẹ, hôm nay đợi con về rồi mẹ đi câu cá với con nhé? Con sắp livestream rồi.”
Đào Liên Doanh lập tức đồng ý, còn nhắc đến anh Lý và chị Lý gặp lần trước lúc đi câu cá: “Con còn nhớ họ không? Hôm đó mình mượn cái giỏ đựng cá của họ, rồi mẹ cho họ một cây xà lách. Lúc sau mẹ trả lại giỏ cá, nghe nói họ cũng câu được mấy con cá to, mừng lắm. Mẹ nhìn là biết họ vẫn muốn rau nhà mình lắm, nhưng ngại không dám hỏi. Lần này mình mang nhiều đi một chút, nếu gặp lại thì cho họ thêm một cây nữa.”
Cũng chỉ cho được một cây thôi. Một cây này cũng hai mươi tệ rồi, nhà mình còn bao nhiêu tiền chưa trả, phải tiết kiệm một chút. Chứ nếu như trước đây, bà đã hái cả rổ mang sang cho họ rồi.
An Tiêu Quân ừ một tiếng: “Mẹ muốn cho nhiều hơn cũng không sao đâu ạ.”
Đào Liên Doanh: “Cho nhiều không tốn tiền chắc? Nếu không phải nhà mình không có điểm nhận hàng ở huyện, giao rau tận nơi phiền phức quá, mẹ đã muốn giới thiệu cửa hàng nhà mình cho họ rồi.”
Ngoài việc ngại phiền phức, Đào Liên Doanh còn một nỗi lo khác: Huyện vẫn còn gần quá. Lỡ tin đồn lan ra, người khác biết rau nhà mình bán đắt như vậy, chắc chắn sẽ có không ít chuyện phiền phức. Cho nên để đỡ rắc rối, tốt nhất là thôi. Dù sao bây giờ cũng đâu có lo bán không được. Còn chuyện không thể giấu mãi được, thì đợi đến lúc không giấu được nữa rồi tính sau. Trốn tránh tuy đáng xấu hổ, nhưng lại hữu dụng.
You cannot copy content of this page
Bình luận