Văn Vũ

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Những ngày qua đi, ta khổ sở trên đường xa, không một giọt nước vào miệng, sắc mặt tái nhợt.

 

Sở Tịnh Đường trở nên điên điên khùng khùng, lúc thì lo lắng đến mức mơ thấy Kỳ Tu Trác đến giết mình.

 

Lúc lại phấn khích tinh thần, thúc giục người đánh xe chạy thật nhanh với giọng điệu hung ác.

 

Ả ta mệt mỏi vì chuyến đi, đột nhiên lại tiến sát đến trước mặt ta, dùng dao găm vẽ trên má ta.

 

“Ngươi nói xem, nếu ta rạch một đường trên mặt ngươi, thì lợi thế đàm phán của ta với hắn sẽ tăng lên hay giảm bớt đây?”

 

Ả ta bật cười lớn, tiến đến gần tai ta.

 

“Thực ra ngươi cũng là một kẻ đáng thương, bấy lâu nay không hề biết rằng, người Thái tử mà ngươi yêu mến, chính là kẻ đã dập tắt ngọn lửa cảnh báo ở Lương Châu ngày xưa. Thế nào, rất ngạc nhiên phải không?”

 

“Lương Châu bị tấn công, triều đình đã biết từ lâu. Còn phái Kỳ Tu Trác đến đón ngươi, chỉ là để tô vẽ hòa bình, phân tán sự chú ý của phụ thân ngươi.”

 

Ả ta cười khì khì, đổ những sự thật tàn nhẫn này lên đầu ta.

 

Ả như không thể đợi được để xem phản ứng của ta.

 

Khi chạm vào ánh mắt lặng lẽ của ta, nụ cười trên môi ả ta phai dần.

 

“Ngươi đã biết rồi à?”

 

“Phải.” 

 

Ta ngước mắt, mỉm cười nhìn ả.

 

“Hắn là kẻ thù của Lương Châu, còn ngươi, là con mồi trong chum của ta.”

 

Giây tiếp theo, một mũi tên lông xanh lướt qua má nàng, đóng cứng vào thành xe.

 

Con ngựa giật mình hí vang, rồi đột ngột bị dừng lại.

 

Sở Tịnh Đường không giữ được thăng bằng, lăn từ trên xe ngựa xuống.

 

Ả rên rỉ đau đớn, dáng vẻ ngạo mạn của ả lập tức biến mất.

 

Một đôi tay vững chãi ôm ta ra khỏi rèm xe.

 

Người đến hạ thấp mi mắt, ánh mắt tràn đầy âu yếm.

 

“A Vũ, nàng đã vất vả rồi.”

 

Mùi lúa mới rơi đầy ngực áo.

 

Không, không vất vả.

 

Ta mệt mỏi tựa vào lòng chàng, thưởng thức cảm giác an toàn đã lâu không có.

 

15

 

Gió đêm thổi nhè nhẹ.

 

Ta và Thẩm Dực Thanh ngồi trong lều trại, nhìn nhau qua ánh nến.

 

Nhớ lại đêm ấy ở Nhiễm Sương Các, vốn dĩ chàng ấy đến là để cứu ta.

 

Không ai ngờ được Thái tử lại ám ảnh ta đến thế, khiến cho hoàng đế sinh lòng tàn sát ta sớm hơn dự định.

 

Thẩm Dực Thanh muốn ta trở về Lương Châu trước, còn chàng ở lại kinh thành từ từ mưu tính.

 

Nhưng ta không thể đợi được.

 

Ta đã kiên nhẫn bảy năm, cho kế hoạch hiện tại, chỉ có thể đích thân tham gia vào cuộc.

 

Đêm đó chàng ấy đã đồng ý, nhưng trong mắt chàng có một tia buồn bã lướt qua.

 

Khi bị Kỳ Tu Trác ôm đi, ta đã thấy tia cảm xúc cuối cùng ấy.

 

Bây giờ, dưới ánh đèn như hạt đậu, cảm xúc ấy lại hiện ra.

 

Ta biết những ngày này chàng trải qua rất khó khăn.

 

Rõ ràng rất đau khổ, nhưng vẫn phải án binh bất động, để cho ta và Kỳ Tu Trác ngày đêm ở bên nhau.

 

“A Vũ, những ngày qua, nàng với hắn…”

 

Mắt Thẩm Dực Thanh đỏ hoe, nhưng không nói hết câu.

 

“Thôi được.” 

 

Chàng ấy tự an ủi.

 

“Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta là được, ta không mong nàng thực sự thích ta, nhưng chỉ cần nàng sẵn lòng nhìn ta thêm chút nữa, thì ta đã mãn nguyện rồi…”

 

Ta nhướng mày, giả vờ nhẹ nhàng trêu chọc chàng.

 

“Thủ Phụ đại nhân tuấn tú vô song, tất nhiên là ta muốn nhìn nhiều hơn rồi.”

 

“Thật sao?” 

 

Ánh mắt Thẩm Dực Thanh sáng lên tức thì, những bất an đã lâu cuối cùng cũng tan biến.

 

Ta nhẹ nhàng hôn lên mi chàng.

 

“Thẩm Dực Thanh, giấc mơ của ta đã sớm tỉnh.”

 

“Nhưng ta sẽ không bỏ chàng mà đi.”

 

Niềm vui và nỗi buồn, tất cả đều phải trải nghiệm, đó là điều chàng đã dạy ta.

 

Áo quần rơi xuống, dáng vẻ thanh tú của chàng trai hiện lên trên bức màn trại.

 

Đêm dài vô tận, bóng dáng ấy nhiều lần cúi xuống, thì thầm bên tai người yêu, kể hết nỗi nhớ nhung.

 

Lương Châu lạnh lẽo, không giống như sự ấm áp của kinh thành.

 

Nhưng trái tim ta lại như vừa được rã đông, dần dần hồi phục.

 

Đồng cỏ bao la, lúa mới xanh mát, đó là bến đỗ của tôi.

 

16

 

Mồi nhử đã được thay đổi.

 

Sở Tịnh Đường thuận lợi rơi vào tay Thanh Nhạc Môn, trở thành công cụ để kiềm chế Sở tướng quân.

 

Những tay chân đắc lực nhất dưới trướng Kỳ Tu Trác đã được khéo léo tháo gỡ, không còn gây nên chút sóng gió nào.

 

Nhờ tin tức ta mang về, Thẩm Dực Thanh đã giúp các phiên vương loại bỏ những gián điệp mà triều đình đã âm thầm cài vào.

 

Tám trong số mười hai phiên vương đã tuyên thệ trung thành, sẵn sàng cùng làm rõ oan khuất của Lương Châu.

 

Các lực lượng đua tranh, trực tiếp chỉ vào kinh thành Đại Dực.

 

Nền tảng của Đại Dực triều đã sớm sụp đổ, và bây giờ đang lung lay dữ dội.

 

Ba tháng sau, quân nổi dậy đã chiếm được kinh thành.

 

Ta cưỡi ngựa đứng trước trận tuyến, và Kỳ Tu Trác nhìn nhau từ xa.

 

Lần này, hắn không còn vẻ lạnh lùng khi lần đầu gặp gỡ, không còn điên cuồng như trong phòng tối, ánh mắt hắn nhìn ta buồn bã nhưng cũng tỏ ra bình thản.

 

“Cuối cùng ngươi cũng đã đi con đường này.”

 

“Phải.”

 

“Thực ra ngươi chưa bao giờ vì ta mà thay đổi, đúng không? Ngươi từng dịu dàng tiếp cận ta, chỉ là để một ngày nào đó, có thể dứt khoát đẩy ta ra xa hơn.”

 

Ta siết chặt cây giáo trong tay.

 

“Ngay từ ngày ngươi dập tắt ngọn lửa cảnh báo, chúng ta đã định là kẻ thù của nhau mãi mãi.”

 

“Hoàng huynh, vào tháng sáu Lương Châu tuyết bay, ngày lễ phong tước ngươi đã hứa cho ta một điều ước, còn giá trị không?”

 

Mắt Kỳ Tu Trác bỗng nhiên ửng đỏ.

 

Dường như nhen nhóm hy vọng, hắn bước về phía trước một bước, giọng run rẩy.

 

“Tất nhiên là còn giá trị, ngươi cứ nói đi.”

 

Ta buồn bã mỉm cười.

 

“Vậy khi hoàng huynh xuống suối vàng, xin hãy thay ta hỏi thăm phụ thân một tiếng, bảo rằng mối thù đã được trả, mười vạn oan hồn có thể yên nghỉ rồi.”

 

Lời vừa dứt, tiếng giao tranh vang lên.

 

Vương triều đã suy tàn trăm năm, ầm ầm sụp đổ.

 

Lương Châu vẫn cỏ xanh nước mát, chiến mã vẫn dũng mãnh.

 

Lần này, những chiến binh không còn bảo vệ vì quyền lực hoàng gia tranh giành, mà là vì chính quê hương của họ.

 

Đại Dực triều diệt, các phiên vương lên ngôi.

 

  • Hết – 
Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page