Văn Vũ

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

“Ngươi có điểm gì sánh được với ta? Hừ, đêm động phòng hắn say rượu, nằm trên người ta mà nhắc tới tên ngươi.”

 

“Thật là kinh tởm! Nếu biết ngươi và hắn có quan hệ đồi bại như vậy, ta đã không nên để cha ta hỗ trợ hắn!”

 

“Đúng là tổn hại luân lý làm người!”

 

“Tiện nhân ngươi sẽ không được ch.ế.t tử tế!”

 

Những lời mắng mỏ liên tục, ta không thèm để tâm.

 

Chỉ thường xuyên nhìn về một hướng nhất định.

 

Sở Tịnh Đường mắng mỏ mệt rồi, thì theo ánh mắt ta, cuối cùng ả cũng chú ý tới những mật thư trên bàn tài liệu.

 

Ta làm bộ lo lắng ngay lập tức, ngăn không cho ả mở.

 

Ả liếc ta một cái, vẫn xé mở phong thư ở trên cùng.

 

Đầu ngón tay trắng bệch run rẩy đột ngột, sắc mặt trở nên kinh hoàng.

 

Chữ viết mảnh khảnh, trông giống như là bút tích quen thuộc của Thái tử.

 

Từng chữ từng câu lên kế hoạch làm sao để dẫn dụ quân đội của Sở tướng quân tới biên giới Lương Châu, dùng các thế lực xung quanh để tiêu diệt tận gốc.

 

Sở Tịnh Đường run rẩy, mặt đầy nước mắt, không thể tin được người phu quân mà mình yêu thương lại tàn nhẫn và độc ác đến vậy.

 

Rõ ràng chỉ mới sáng hôm qua, tân đế còn ca ngợi Sở tướng quân là trụ cột của triều đình.

 

Chính hôm qua, cha ả mới được phái đến biên giới Lương Châu truy quét dư đảng giang hồ.

 

“Cả hai người thật là quá khôn khéo tính toán.”

 

Ả vừa khóc vừa cười, đầy hận ý nói.

 

“Ta sẽ không để các ngươi như ý.”

 

Sở Tịnh Đường dẫn ta đi, trói lên xe ngựa, vội vã lao đi trong đêm, hướng về Lương Châu.

 

Ả muốn đích thân thông báo cho Sở tướng quân, cũng muốn từ bỏ hoàng huynh, tìm chủ mới.

 

Ta lắc lư trong xe ngựa, nhìn ngắm mặt trời lặn.

 

Không ai biết, ta từng cùng hoàng huynh tập viết chữ, có thể bắt chước rất giống nét bút của hắn.

 

Lúc này ở chỗ hoàng huynh, e rằng chỉ nghĩ nhà họ Sở thông địch phản quốc, không còn trung thành với hắn nữa.

 

Nước Đại Dực thời điểm này, còn chưa đủ hỗn loạn.

 

Những kẻ thèm khát xương máu đất của ta, tất cả đều nên bị chôn vùi cùng Lương Châu.

 

12

 

Đại Dực có mười ba phiên quốc, ngoài mười hai phiên quốc nhỏ, thì Lương Châu là hùng mạnh nhất.

 

Nơi đây có nguồn nước và đồng cỏ tươi tốt, quân lính hùng mạnh, binh mã oai phong. 

 

Quân đội Lương Châu là lực lượng tinh nhuệ do phụ thân ta nuôi dưỡng, đã bảo vệ Thiên Dụ Quan hàng chục năm như một ngày.

 

Bảy năm trước, Lương Châu là trung tâm thương mại sầm uất nhất.

 

Bách tính hai miền an cư lạc nghiệp, hưởng thụ cuộc sống, giao lưu buôn bán, thương nhân và du khách qua lại nhộn nhịp, phố xá luôn tấp nập.

 

Nhưng rồi một cuộc tấn công của kẻ thù đã khiến toàn thành bị d.i.ệ.t vong.

 

Những điều tốt đẹp của ngày xưa, chỉ trong một đêm đã trở thành tro bụi.

 

Ta không tin người thân của mình đã ch.ế.t một cách dễ dàng trong trận chiến đó.

 

Ta không thể tin rằng phòng thủ của thành Lương Châu lại yếu ớt như vậy.

 

Mọi người đều nói với ta, ở các phiên quốc vùng biên giới, gặp phải chiến sự như thế này không phải là hiếm.

 

Hơn nữa, triều đình đã cử quân đến hỗ trợ.

 

Chỉ là gặp trở ngại nên đến trễ một bước mà thôi.

 

Ta khóc lóc muốn trở về đất phong, để tổ chức tang lễ cho phụ mẫu và thân tộc.

 

Nhưng Hoàng hậu không cho phép.

 

Bà ta muốn ta ở lại trong cung, ngoan ngoãn trở thành công chúa, để thể hiện lòng thương xót của họ đối với con cháu của những trung thần, thể hiện ân sủng rộng lớn của triều Đại Dực.

 

Ngày ta được phong tặng, trong kinh thành, tiếng nhạc truyền thống vang lên liên hồi, còn Lương Châu thì lạnh lẽo tuyết rơi mịt mù.

 

Mọi người nói những lời chúc mừng, nhưng ta cảm thấy những khuôn mặt đó, giống như những con quỷ dữ.

 

Họ cười nói rạng rỡ, không biết họ đang ăn mừng điều gì.

 

Liệu họ có đang ăn mừng lễ phong tặng của ta không?

 

Hay là ăn mừng vì cuối cùng một nỗi lo lớn của triều Đại Dực đã biến mất?

 

Ngày đó ta nhận được rất nhiều quà chúc mừng, chất đầy phòng, đến nỗi ta không có chỗ để đứng.

 

Ta co ro ở góc tường, nhìn những đống lưu ly, trân bảo, y phục lộng lẫy chất đống khắp nơi, gần như không thở nổi.

 

Cho đến khi một chiếc hộp gỗ không nổi bật rơi xuống bên chân ta.

 

Trên chiếc hộp khắc tên người tặng, Thẩm Dực Thanh.

 

Ta nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một đóa hoa lụa trắng tinh khiết.

 

Sự im lặng dài lâu bị phá vỡ, cuối cùng ta không kìm được nước mắt.

 

13

 

Người mà ta mang đến kinh thành, không phải là một hạt giống bình thường.

 

Đó là thiếu niên tài ba nhất dưới trướng Lương Châu – Thanh Nhạc môn.

 

Người đó giỏi ngụy trang, thường xuyên trộn lẫn vào khắp các góc của mười ba phiên quốc.

 

Ta từng hỏi người đó là tại sao lại học võ, chàng chỉ rũ mắt dịu dàng.

 

“A Vũ, ta chỉ muốn tự vệ mà thôi.”

 

Ngày ta đưa chàng đến kinh thành, thì Thanh Nhạc Môn đã nhận được tin tức.

 

Nhưng họ đã cho phép mà không hề cản trở.

 

Thẩm Dực Thanh ở kinh thành khiêm tốn học hành, thi cử, nhập triều.

 

Người đời chỉ thấy chàng tài giỏi xuất chúng, tuổi còn trẻ mà đã nhẹ nhàng bước vào cung đình để nhận chức.

 

Chẳng ai biết chính là thế lực đứng sau chàng đã giúp chàng cắm vững gốc rễ ở triều đình.

 

Hồi nhỏ, ta từng nghe phụ thân nói, Thanh Nhạc môn là bang phái lớn nhất đóng quân tại biên giới Lương Châu, dưới trướng có nhiều người tài, mạng lưới tình báo phủ khắp núi sông Đại Dực.

 

Họ vốn chỉ canh giữ con đường tơ lụa Lương Châu, làm ăn một số việc tình báo với các quốc gia, không có ý định tham gia vào cuộc chiến giữa các quân đội.

 

Trận chiến ở Lương Châu, chiến sự khốc liệt, quân đội bảo vệ thành gần như toàn quân bị diệt.

 

Nhớ tới ân tình ngày xưa của phụ thân, họ đã liều mạng cứu sống vài người sót lại trong cựu binh.

 

Những người ấy đã ẩn náu tại Thanh Nhạc Môn yên lặng suốt bảy năm.

 

Thù lớn sắp báo được rồi, và đó là ngày hôm nay.

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page