Đời người thường có chỗ dựa.
Mà ta, suýt nữa đã mất đi chính nguồn gốc của mình.
“Thẩm Dực Thanh, đừng bao giờ rời xa ta.”
“Mãi mãi.”
Từ trên đỉnh đầu, một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên.
“Ta cầu còn không được.”
Khi hồi tỉnh, tay ta lướt qua eo hắn, bất ngờ sờ phải một vết ướt ấm, mùi tanh máu tràn ngập mũi ta.
“Chàng bị thương sao?”
Ta giật mình, vội vàng trườn dậy, thắp sáng nến bên giường.
Dưới ánh nến, khuôn mặt Thẩm Dực Thanh trắng bệch như trong suốt, mắt run rẩy, tựa như đang nhịn đau đớn ghê gớm.
Chàng ấy mặc bộ đồ dạ hành, vải quanh eo bị đao kiếm cắt rách, máu loang lổ một vùng lớn.
“Đừng sợ.”
Tiếng nói chưa dứt, cửa điện “đùng” một cái bị đá văng.
Thái tử dẫn theo quân cấm vệ vây quanh Nhiễm Sương Các, ngọn đuốc chiếu rọi khuôn mặt hắn, lộ ra vẻ lạnh lẽo ghê rợn.
Trước cửa điện, xác của thị vệ canh gác ta cũng nằm ngang.
“Nửa đêm đột nhập cung điện, ám sát nội thị, theo luật phải trảm.”
Kỳ Tu Trác ác độc nhếch miệng cười.
“Thẩm Dực Thanh, gan của ngươi lớn thật.”
“Ngươi cứ dai dẳng dây dưa lấy hoàng muội của ta, ngươi nói ta nên làm thế nào mới phải, lột da, rút gân, cạo xương, bào cách* thị chúng để dạy dỗ ngươi nhỉ?”
*Bào cách: Dùng sắt nung đỏ dí lên da người, đây là một kiểu tra tấn thời xưa.
“Điện hạ nói đùa rồi, ta và A Vũ sắp thành thân, làm sao gọi là dây dưa?”
“Ngược lại, điện hạ, những ngày này tìm mọi cách ép Thiên tử thu hồi chỉ dụ ban hôn, cũng chưa thấy hiệu quả gì nhỉ.”
Thẩm Dực Thanh không hề sợ hãi, còn khiêu khích.
“Tự tìm đường chết!”
Thanh kiếm tiến sát, cuối cùng dừng lại trước cổ ta.
Thái tử tức giận thu kiếm lại.
“A Vũ, muội làm gì vậy?”
“Hoàng huynh, đừng giết hắn, ta muốn đưa hắn trở về Lương Châu.”
“Ta đưa hắn về Lương Châu, sẽ không để huynh phải khó xử nữa.”
Ta lặp lại một lần nữa.
“Hừ.”
“Chín năm trước muội đã nói như vậy, chính sự ngu dại của ta mới cho kẻ ti tiện này cơ hội tiếp cận muội.”
“Lỗi lầm tương tự, muội nghĩ ta sẽ mắc phải lần thứ hai sao?”
Hắn cắm kiếm xuống trước giường, ôm lấy ta, bước ra khỏi cửa điện.
Cấm vệ quân cầm đuốc xông vào, ánh sáng chiếu sáng Nhiễm Sương Các như ban ngày.
“Bắt hắn cho ta, ch.ặ.t thành từng mảnh, lấy xương cho chó ăn.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên biển hiệu Nhiễm Sương Các, tỏ ra vô cùng ghê tởm.
“Đốt trụi cái lầu này đi.”
“Vâng điện hạ!”
Tiếng hô chấn động trời đất vang lên, tiếng giao tranh liền bùng nổ ngay lập tức.
“Kỳ Tu Trác, ngươi điên rồi sao?”
Ta kinh ngạc đến mức không thể tin nổi, ra sức vùng vẫy.
Dù ta đánh đấm thế nào, lực đè nén ta cũng không hề lỏng ra chút nào.
Nhìn thấy Thẩm Dực Thanh với thân thể bị thương dần thất thế, lòng ta trào lên một nỗi tuyệt vọng đậm đặc.
“Tại sao không gọi là hoàng huynh nữa?”
Thái tử rũ mắt, nhìn ta chằm chằm.
“A Vũ muốn xa lánh ta như vậy sao?”
Tên điên này.
Trong lúc này mà hắn vẫn còn suy nghĩ những điều đó.
Ta luôn biết hoàng huynh vốn lạnh lùng, coi m.ạ.ng người như cỏ rác.
Vì hắn bộc lộ vẻ tàn nhẫn dữ tợn đến thế, trong lòng ta vô cùng sợ hãi.
Tiếng đánh nhau dần xa, lửa cháy ngùn ngụt phía sau.
Khi ý thức tỉnh lại, ta mới nhận ra mình đã bị giam lỏng.
Ta chưa từng biết, phía sau thư phòng Đông cung còn có một căn phòng tối như thế này.
Bốn bề treo đầy tranh chân dung của ta, người trong tranh có đủ mọi thái độ biểu cảm, giận dỗi, mất mát, nhìn đắm đuối.
Ngọn nến le lói chiếu sáng căn phòng tối chỉ có một chiếc bàn chất đầy tài liệu.
Trên đó ngoài một số tài liệu mật, còn vương vãi nhiều vật nhỏ.
Chiếc túi hoa sen đầu tiên ta thêu, chiếc trâm ngọc rơi ở sân Đông cung, chiếc chén lưu ly ta vô ý làm rơi khi bị hoàng hậu phạt quỳ, đôi giày thêu rơi ở bờ nước khi chơi đùa, và… một chiếc yếm màu hống như ngó sen…
Ta không dám nghĩ sâu, những thứ này từ đâu đến.
Khi ánh mắt ngỡ ngàng của ta nhìn về phía hoàng huynh, trong mắt hắn đã tràn ngập dục vọng sâu sắc.
“Chính là như muội thấy đấy, A Vũ.”
Đôi môi của ta bị áp lực đè nén lên, từ từ cọ xát, từng bước lôi kéo.
Cổ tay ta vùng vẫy bị xích sắt làm ửng đỏ, lại đổi lấy nụ hôn tiếc nuối của người trước mặt.
“Muội có biết ta đợi ngày này bao lâu rồi không?”
“Ta không nên nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, kết quả của sự nhẫn nhục chính là giao muội cho người khác…”
Hắn run rẩy, hận thù trong mắt không che giấu nổi.
“Ta cẩn trọng khiêm tốn bao nhiêu năm nay, phụ hoàng cũng nên hài lòng rồi!”
“Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Tay ta đẩy vào ngực hắn, mắt đỏ hoe hỏi hắn.
“Hành vi đêm nay của ngươi, chẳng phải là cãi lệnh sao? Nếu A Dực tố cáo trước mặt Thiên tử, e là ngươi không còn đường lui nữa…”
Hoàng huynh quả nhiên bị kích động.
“Đừng nhắc tên hắn nữa!”
“Dẫu đêm nay có người cứu hắn, thì ta cũng không để hắn sống sót trở lại triều đình… Còn về phụ hoàng à… hừ.”
Vừa thở ra một cái, hắn liền nhấc cằm ta, lại hôn lên.
“Quyền lực đã ở trong tay ta, hắn làm sao quản nổi ta.”
Hơi thở bên tai càng lúc càng nặng, ta cắn răng, vị tanh mặn của máu chợt tràn ngập giữa môi và răng.
Hoàng huynh không tức giận, cười sâu, ôm ta vào lòng.
Ngón tay lạnh lẽo vuốt lên gáy sau của ta: “Nguyệt Vũ, ngày còn dài để tính sau.”
Trong khi ta qua vai hắn, ánh mắt lướt qua những bức thư mật trên bàn, mặt không biểu cảm, khẽ nhếch môi.
You cannot copy content of this page
Bình luận