Văn Vũ

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Ta đã đợi trong Đông cung một ngày một đêm.

 

Cuối cùng thì cũng nghe được tin Thái tử đến nhà họ Sở cầu thân với nữ nhi của Sở tướng quân.

 

Ta thực sự đã chờ đủ rồi.

 

Ta không muốn lại vì một chút hy vọng mong manh, mà đau khổ chờ đợi cả đời.

 

Kiếp này, ta không muốn lại trở thành kẻ bị người khác bỏ rơi.

 

7

 

Dưới ánh nến lung linh, ta lại ngồi trong Nhiễm Sương Các.

 

Chuyện chiều nay đã bị Sở Tịnh Đường phát hiện, ả ta nghiến răng nhưng không dám trách cứ thái tử.

 

Với lý do đợi gả, ả giữ ta lại trong cung, không cho phép ta trở về Thẩm Phủ.

 

Điều này lại vừa lòng Thái tử, hắn ta đã phái một thị vệ riêng của mình để trông chừng ta.

 

“A Vũ, ngoan ngoãn ở đây. Những chuyện khác, để ta lo liệu.”

 

Ta không vui không buồn, lăn mình vào trong chăn.

 

Đêm đó, ta mơ thấy mình.

 

Trong giấc mơ, ta thời thơ ấu trở về đất phong Lương Châu.

 

Những lần hiếm hoi gặp gỡ người thân, mỗi lần đều vô cùng quý giá.

 

Trong giấc mơ, mẫu thân vuốt tóc ta dặn dò.

 

“Đến hoàng cung, phải nghe lời Hoàng hậu nương nương, không được nghịch ngợm, bướng bỉnh ầm ĩ không nghe lời.”

 

Ta ôm chặt cổ mẫu thân, nước mắt ướt cả khuôn mặt.

 

“Nhưng mẫu thân, con không muốn ở đó, con muốn về nhà.”

 

Cái hoàng thành u ám kia, đầy rẫy những mưu mô xấu xa và bùn lầy tối tăm. 

 

Người hoàng huynh Thái tử duy nhất như ánh sáng soi rọi cho ta, lại tỏ ra kiềm chế và xa cách, như có như không.

 

Ta nhớ những cơn gió mát của Lương Châu, bầu trời xanh và những chú ngựa.

 

Nhớ cái ấm áp, bình yên khi được bao quanh bởi phụ mẫu và thân tộc.

 

Phụ thân đứng quay lưng, mắt đỏ hoe, ông cũng muốn ta ở lại.

 

Nhưng theo mệnh lệnh của vua, ông chỉ có thể giao nộp con cái thân yêu làm con tin, để đổi lấy sự bình yên cho đất phong. 

 

Khi trở về kinh thành, Thái tử đến đón ta.

 

Hắn ngồi trong kiệu vàng, thản nhiên nhận sự quỳ lạy của mọi người.

 

Phụ thân ta khom lưng, cùng những người khác quỳ không dám đứng dậy, cũng không nhận được chút ánh mắt nào từ hắn.

 

Vị thiếu niên cao quý chỉ vươn tay ra với ta.

 

“A Vũ, theo ta trở về kinh thành nào.”

 

Ta cũng ngồi lên chiếc kiệu xa hoa đó, nhìn phụ mẫu và người thân dần biến mất khỏi tầm mắt.

 

“Sao lại hay khóc như vậy?”

 

Hắn lắc đầu, đưa tay lau nước mắt cho ta.

 

“Ta sẽ bảo vệ muội, đừng khóc nữa.”

 

Khi đoàn người rời khỏi thành Lương Châu, một cậu bé ăn xin chạy theo từ phía sau.

 

“Vương nữ, không ổn rồi, trong thành có chiến sự!”

 

Khuôn mặt trắng trẻo của đứa trẻ ăn xin này bị khói đen bám đầy, quần áo rách rưới, trên người có nhiều vết xước.

 

Chỉ đôi mắt đen láy của cậu ta là sáng ngời.

 

Hộ vệ đi kèm quát lớn.

 

“Dân đen từ đâu tới, lại dám đụng vào Điện hạ! Kéo ra chém đi!”

 

“Dừng lại!” 

 

Ta lo lắng quay sang hoàng huynh.

 

“Có lẽ những gì cậu ấy nói là thật…”

 

Hoàng huynh tỏ ra thản nhiên, nhẹ nhàng nâng cằm, ra hiệu cho ta nhìn về phía thành Lương Châu.

 

Cửa thành yên tĩnh đóng chặt, vẫn có lính gác đang thong dong tuần tra, chẳng có dấu hiệu gì của chiến sự.

 

Có lẽ đây là mánh khóe cậu bé ăn xin cố tình làm để được thương hại.

 

Ta ngồi trên kiệu nhìn cậu ta, đôi mắt cậu thật đẹp, là đôi mắt mang đậm phong cách của Lương Châu.

 

“Hoàng huynh, đừng giết cậu ấy, em muốn đưa cậu ấy cùng đi đến kinh thành.”

 

“Tuỳ muội.”

 

Cậu bé ăn xin còn muốn nói điều gì đó, nhưng dưới ánh mắt hung tợn của hộ vệ, cuối cùng cậu ta đã im lặng.

 

Khi trở lại kinh thành, hoàng huynh không cho phép cậu ta vào hoàng cung.

 

Ta tìm người sắp xếp chỗ ở cho cậu, mua cho cậu một căn nhà và cho cậu một khoản tiền lớn, cậu có thể đi học hoặc kinh doanh.

 

Ta đã mang một hạt giống nhỏ từ Lương Châu đến kinh thành, và hân hoan nhìn nó mọc rễ và phát triển tại đây.

 

Như vậy, ta không còn cô đơn một mình nữa.

 

Chúng ta hiếm khi liên lạc, thời gian trôi qua nhanh chóng, bảy năm sau, khi ta gần như đã quên mất hình dáng của cậu ấy, thì trên triều đình một vị Thủ Phụ trẻ tuổi lên nắm quyền.

 

Thủ Phụ đại nhân mặc trang phục trắng tinh, đôi mắt sáng như đào, tư thế uy nghi như cây lan tinh khôi, từ trong tay áo toát ra hương thơm của lúa non.

 

Làm sao ta có thể không say mê…

 

8

 

Trong cơn mộng tận cùng, ta vẫn nghe tin thành Lương Châu đã thất thủ.

 

Chốc lát, lệ tuôn không thành tiếng.

 

Mọi thứ đều lìa xa ta, ta nỗ lực muốn níu kéo điều gì, nhưng lại không thể nào chộp lấy được…

 

“A Vũ, tỉnh lại!”

 

Khi ta khóc lóc tỉnh giấc, đã ở trong một vòng tay mát lạnh.

 

Người phía sau bước đến trong đêm tối, áo tay đầy hương thơm lúa mới, khí lạnh theo giọt sương đêm rơi vào chóp mũi ta.

 

Ta siết chặt lấy hông người đó, như kẻ sắp chết đuối, tham lam ngửi lấy hơi thở của chàng.

 

“Đừng rời xa ta, Thẩm Dực Thanh, đừng rời xa ta.”

 

Ai mà chịu nổi như thế, yết hầu chàng cử động, chàng cúi xuống hôn lên đỉnh đầu ta.

 

“A Vũ, nàng gặp ác mộng à.”

 

“Phải.”

 

Từ khi ở cùng Thẩm Dực Thanh, giấc mơ của ta về Lương Châu càng lúc càng rõ nét.

 

Như có kẻ lấy ra nó từ trí nhớ bị phong ấn, thổi sạch bụi bặm, rồi lại đặt trước mắt ta.

 

Nếu ta cũng quên lãng nó, Lương Châu sẽ thực sự như chưa từng tồn tại, nhẹ nhàng trôi xa.

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page