Văn Vũ

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Hoàng hậu nghẹn lại, tức giận nhìn ta không nói nên lời.

 

Lời nói này vốn từ miệng bà ta, ác ý nói bên tai ta suốt bảy năm qua.

 

Bây giờ ta đã thật sự làm theo ý bà ta rồi, nếu còn nói xấu ta nữa thì chính là bà ta đang vô lý.

 

Thấy hoàng hậu không nói gì, Thái tử phi trở nên sốt ruột.

 

Vở kịch này không thể diễn tiếp, làm sao ả ta có thể thoải mái được.

 

“Dù nói thế nào, cũng không thể thay đổi được sự thật người là người đa tình.”

 

“Trước kia còn yêu Thái tử sâu đậm, vậy mà ngay lập tức lại chạy vào vòng tay của Thẩm Thủ Phụ. Đừng nói là ngươi thật sự đã yêu Thẩm đại nhân nhé.”

 

“Đúng là ta đã yêu Thẩm Dực Thanh…” nhưng mà là thân thể đó thôi.

 

Lời còn chưa nói hết, đã bị một tiếng quát cắt đứt.

 

“Đủ rồi!”

 

Không biết thái tử đứng trước cửa điện từ khi nào, sắc mặt âm trầm.

 

Ánh mắt hắn nhìn về phía ta ảm đạm, chứa đựng một tia vỡ vụn buồn thương.

 

Đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng ấy, cũng có thể có thái độ như vậy sao?

 

Ta sững sờ suy nghĩ, lại một lần nữa quay mặt đi.

 

Dường như điều này đã kích thích thái tử, với đôi mắt đỏ ngầu, hắn bước tới, túm lấy cổ tay ta và kéo ta ra khỏi cung điện.

 

“Buông ra!”

 

“Ta…”

 

“Hoàng huynh!”

 

Ta nâng cao giọng gọi một tiếng, mới khiến lý trí của hắn trở lại.

 

Những ngón tay trắng bệch, thon dài từ từ buông lỏng, nhưng vẫn còn run rẩy.

 

Ta nhìn lên theo áo rồng, thấy chiếc cằm gầy gò và khuôn mặt tái nhợt, u ám.

 

Không còn chút dáng vẻ lạnh lùng tự chủ nào.

 

Ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm vào ta, môi mỏng lặng lẽ hỏi từng chữ: 

 

“Những ngày qua, muội ở đâu?”

 

Phải chăng chỉ khi nghe từ miệng ta, hắn mới tin à?

 

Những ngày này hắn không thấy Thẩm Dực Thanh thượng triều, chắc hẳn trong lòng cũng đa hiểu.

 

Thấy ta không trả lời, ngọn lửa giận dữ trong mắt hắn càng thêm mãnh liệt.

 

“Ngươi thật sự đã ở bên hắn ba ngày sao?”

 

“Uổng cho Tịnh Đường còn giúp ngươi che giấu, nói rằng ngươi đã trở lại cung, ngươi thật sự không còn chút liêm sỉ nào sao?”

 

Ta mỉm cười, Sở Tịnh Đường chắc chắn mong ta không bao giờ trở lại cung.

 

Bộ dạng nhu mì, lương thiện của ả ta, chỉ có hoàng huynh mới tin tưởng mà thôi.

 

“Vậy thì sao?” 

 

Ta xua xua làn khói màu tím nhạt.

 

“Ta và hắn sắp thành thân, chẳng lẽ hoàng huynh lại quản quá rộng vậy sao?”

 

Ta thấy bàn tay bên tay áo của hắn lập tức nắm chặt, gân xanh nổi lên.

 

Nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh.

 

“Chỉ là một kẻ ăn mày từ Lương Châu đến, nhờ một chút may mắn trở thành phụ thần, ngươi thật sự coi trọng hắn sao?”

 

Lời nói châm chọc của hoàng huynh, uy áp của bề trên nặng nề đè xuống.

 

Ta không hề sợ hãi.

 

Hai chữ Lương Châu kích thích ta, ta đột nhiên ngước mắt.

 

“Coi trọng, tất nhiên là coi trọng rồi.”

 

Nghĩ đến điều gì đó, ta lẩm bẩm.

 

“Ta thậm chí không thể rời xa hắn.”

 

“Không thể nào.”

 

“Ah Vũ, ngươi đang nói dối.”

 

“Ngươi chỉ là trả thù ta, mối quan hệ giữa ngươi và hắn chỉ là tình cờ, không thể tính là gì…”

 

Mắt Kỳ Tu Trác đỏ như thú dữ, từng bước ép sát tới gần ta.

 

Ta nhíu mày, nhẹ nhàng lùi bước.

 

“Ta sẽ đi bẩm báo với phụ hoàng, hôn ước giữa ngươi và hắn không tính, ngươi chỉ là nhất thời ham chơi nên mắc sai lầm…”

 

Bàn tay lạnh lẽo xiết chặt hai vai ta, không cần bất cứ lời giải thích nào kéo ta vào lòng.

 

Ta kinh ngạc, giãy dụa một hồi.

 

Những vết hồng mờ trên cổ ta lọt hết vào mắt hắn.

 

Vòng tay mạnh mẽ khựn lại trong chốc lát, rồi siết ta càng chặt hơn.

 

Ta cảm nhận được một dòng chất lỏng nóng hồi rơi xuống cổ, ngay sau đó, vai truyền đến cơn đau nhói.

 

“A Vũ, tại sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy…”

 

“Tại sao muội không thể đợi thêm một chút nữa, ta sắp có thể…”

 

Ta không nghe rõ phần sau hắn nói gì, suy nghĩ của ta đã rối thành một mớ hỗn độn trong kinh ngạc rồi.

 

Trong mơ hồ, cảm giác bị cắn xé ở vai dần chuyển thành những nụ hôn nhẹ nhàng, từ từ di chuyển lên theo đường cổ.

 

Ta như tỉnh mộng đẩy hắn ra.

 

“Hoàng huynh, huynh…”

 

“Phải, ta cũng có tâm tư không trong sáng với muội.”

 

“Trước kia ta nói một đằng làm một nẻo.”

 

“Vân Vũ, trở về đi, trở lại bên cạnh hoàng huynh.”

 

“Nếu không ta sẽ phát điên mất…”

 

Hắn run rẩy và nóng lòng kéo ta trở lại vào lòng.

 

“Hoàng huynh hứa với muội, sẽ không để muội chờ đợi quá lâu…”

 

Ta cười khổ một tiếng.

 

Lời nói của hắn đã quá muộn.

 

Muộn đến mức mối quan hệ duy nhất giữa chúng ta, cũng đã từ từ bị tiêu hao sạch sẽ.

 

Biết bao đêm trong dãy hành lang cung điện ta chờ đợi hắn mà bị bỏ lại, bao lần ta bị hoàng hậu khiển trách trong im lặng, bao tiếng nói dùng “luân lý cương thường” để gây áp lực mỉa mai.

 

Hoàng huynh vốn giỏi giả vờ.

 

Ngay cả trước khi đi đến Sở phủ để cầu thân Sở Tịnh Đường, hắn cũng thản nhiên giúp ta khoác áo lông cáo.

 

“Trời còn lạnh vào cuối xuân, muội trở về sớm đi. Ta chỉ xử lý một số việc vặt thôi, rất nhanh sẽ trở lại.”

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page