Văn Vũ

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Thẩm phủ không lớn, so với cung điện nguy nga, thì ngôi nhà nhỏ này không có nhiều tranh đấu, yêu hận tình thù.

 

Hình như chỉ cần ta mãi ở đây, thì không cần đối mặt với những phiền muộn đau thương kia.

 

Chỉ có nắng xuân nhẹ nhàng và hương hoa ấm áp.

 

Ồ đúng rồi, còn có một mỹ nhân dịu dàng ngoan ngoãn.

 

Tùy ý trêu chọc, hai gò má như ngọc sẽ phủ lên một màu hồng mỏng.

 

Mẫu thân từng nói với ta, trái tim và thân xác của nữ tử thường gắn với nhau.

 

Ta có lẽ là kẻ ích kỷ lạnh lùng, tâm hồn rõ ràng còn vương vấn trong cung điện gió bụi kia, thân xác lại nhẹ nhàng chìm đắm trong dung mạo tuấn mỹ của Thủ Phụ đại nhân, ngày ngày tìm vui cùng người.

 

Cho đến khi nhận được chỉ dụ của Hoàng hậu, bảo ta ngày mai vào cung nói chuyện.

 

Ta say sưa ôm ly rượu, không muốn đi.

 

Thẩm Dực Thanh rũ mắt nhìn ta đang tựa vào đầu gối mình, ngón tay thon dài nhẹ vuốt tóc ta: 

 

“A Vũ, nàng không thể mãi khép mình lại được.”

 

“Những vui buồn trong đời này đều là phong cảnh, ta không muốn nàng nhắm mắt làm ngơ.”

 

Lời này khiến ta muốn cười.

 

Tóc đen như thác đổ, ta say sưa nhìn chàng.

 

“Thẩm Dực Thanh, chàng hiểu ta lắm sao? Cuộc đời như một giấc mộng, ta chỉ muốn say qua, thì sao nào?”

 

Ánh nến nhỏ le lói trong mắt chàng, ta không hiểu được sự cố chấp trong ánh mắt đó.

 

“Ta sợ nàng mộng một giấc lớn, tỉnh dậy lại bỏ rơi ta.”

 

Trong lòng ta chấn động nhẹ, giọng điệu vẫn cố tỏ ra như không để tâm.

 

“Vậy chàng càng nên mong ta say nhiều hơn nữa.” 

 

Ta hôn lên cổ họng của chàng.

 

“Dù cho ta hay chàng, đêm, rượu, tìm vui cũng là lẽ thường.”

 

Hoa le trùng điệp đè lên hải đường, mưa xuân rơi tí tách, lại là một buổi tối si mê không muốn dứt.

 

5

 

Ngày hôm sau nhập cung yết kiến, ta mặc chiếc váy từ khi còn là con gái phiên vương ở đất phong, y phục đỏ rực như lửa, trán đính ngọc tím đong đưa.

 

Hoàng hậu thấy ta ăn mặc như vậy, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên.

 

Ngay sau đó, trán bà ta hơi nhíu lại.

 

“Vân Vũ, ngươi ăn mặc như thế, còn ra thể thống gì nữa?”

 

Bên cạnh bà ta, Thái tử phi siết chặt khăn tay, mắt đầy ghen ghét, không quên hả hê nói thêm mấy câu đắc ý.

 

“Mẫu hậu đừng nên tức giận, Vân Vũ muội muội mới vào cung bảy năm, tuổi còn trẻ, tính tình non nớt, nhất thời cao hứng cũng là chuyện có thể hiểu được. Người đừng để bực mình hại thân.”

 

Hoàng hậu ho khan hai tiếng, bệnh tật lâu ngày, khuôn mặt tiều tụy kém xa trước kia.

 

Dù nếp nhăn run rẩy, bà ta vẫn chỉ mũi mắng ta.

 

“Vào cung bảy năm rồi cũng không học được quy củ, người ta đều nói ta, hoàng hậu này không có uy nghiêm, không quản nổi ngươi!”

 

“Nhìn xem bộ dạng thô tục của ngươi này, một bộ dáng man di của Lương Châu, ở kinh thành có quý nữ nào như ngươi?”

 

Trong lòng ta cười khinh bỉ, lần đầu gặp ta, ta đã mặc như thế này, đã có dáng vẻ như vậy rồi.

 

Chỉ là sau đó để bà ta ít có cớ kêu ca trước mặt Thái tử, ta mới cố tỏ ra ngoan ngoãn.

 

Bà ta càng tự mãn, cho rằng uy nghiêm của mình lớn lao, càng thêm dồn dập dạy dỗ và mắng mỏ ta.

 

Ta chịu đựng tất cả, chỉ sợ làm phiền một chút cũng khiến hoàng huynh Thái tử, người như ánh trăng sau cơn mưa, cảm thấy bận lòng.

 

Bây giờ, tất cả đều không quan trọng nữa.

 

“Nếu đã biết ta tính xấu ngấm vào tận trong xương tủy khó lòng thay đổi, sao mẫu hậu còn tự mình tìm phiền muộn làm gì?”

 

Ta nhẹ nhàng vung tay áo, ung dung ngồi xuống chiếc ghế gỗ lê hoa.

 

“Kinh thành không phải quê hương của ta, ta cũng không thể trở thành người tinh tế biết điều.”

 

“Trò chơi thể hiện uy quyền mà trước đây ta đồng hành cùng mẫu hậu, nay ta đã thấy nhàm chán rồi, không còn muốn tiếp tục nữa.”

 

“Bệ hạ đã từng nói cho phép ta tự do trong cung, chắc mẫu hậu cũng không muốn mang tiếng ác độc đâu nhỉ?”

 

“Hơn nữa, mẫu hậu không phải đã có người chơi mới rồi sao? Có người tự nguyện làm vui lòng mẫu hậu, mẫu hậu cứ trút giận lên người đó, chắc chắn sẽ thấy thoải mái hơn đó.”

 

Khuôn mặt Thái tử phi trắng bệch, hẳn là những ngày này ả ta cũng đã nếm trải kỹ năng của Hoàng hậu rồi.

 

Những nữ nhân mang oán trách ở trong cung, không có tiếng nói trước mặt nhi tử và tướng công, thì buộc phải tìm kiếm mục tiêu dễ bắt nạt để giải trí, để mài giũa.

 

Trước khi Thái tử phi gả vào, chỉ thấy hoàng hậu đoan trang thục đức, ta ngoan ngoãn dễ bảo, nhưng không ai biết tất cả chỉ là bề ngoài.

 

“Ngươi! Ngươi! Và những tin đồn lan truyền khắp kinh thành những ngày gần đây! Ngươi phóng đãng, sa đọa vào khoái lạc, đã làm u mê một vị quan chính trực lại liên tục vài ngày không lên triều…”

 

Vậy thì sao nào, ta ngắm nhìn màu sơn móng tay mới làm dưới ánh sáng mặt trời.

 

“Mẫu hậu nên vui mừng vì ta chỉ làm hại người khác, chứ không phải là Thái tử quý giá chứ, về việc làm hại những người khác, xin người đừng bận tâm suy nghĩ làm gì.”

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page