Văn Vũ

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Và ta, kẻ điên cuồng nhất trong số đó, dựa vào lợi thế gần nước, đã không biết bao nhiêu lần sử dụng mọi thủ đoạn để quấn lấy hoàng huynh.

 

Ta vốn là con gái của một phiên vương, từ nhỏ đã nhập cung làm con tin.

 

Trong lúc bơ vơ không biết làm sao, chỉ có hoàng huynh kiên nhẫn chăm sóc ta.

 

Sau này, đất phong bị ngoại bang xâm lược, phụ mẫu và thân tộc của ta đều bị g.i.ế.t sạch trong trận chiến.

 

Ta chỉ còn một mình lẻ loi, cô độc lênh đênh giữa cung điện tựa biển này.

 

Hoàng đế hạ chỉ ghi danh ta là công chúa.

 

Trong lòng ta, vẫn lưu luyến chàng thiếu niên oanh liệt như trăng sau mưa.

 

Hoàng huynh từng là phao cứu mạng duy nhất giữa biển khổ của ta.

 

Dẫu nhiều lần hắn khuyên ta, đừng nên có ý tưởng bất chính với hắn.

 

Nhưng ta vẫn bất chấp tất cả mà si mê theo đuổi.

 

“Vân Vũ, chúng ta là huynh muội.” 

 

Thái tử nhíu mày nhìn ta, vẻ mặt lạnh lùng.

 

“Luân thường đạo lý, muội cần phải hiểu.” 

 

Ta vặn khăn, sắc mặt tái nhợt.

 

Có lẽ để an ủi ta, hắn thở dài.

 

“Ta không nghĩ đến ái tình, cũng sẽ không lấy ai cả.”

 

“Nếu muội thu hồi những tâm tư ấy, có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh ta. Thì muội vẫn là hoàng muội tốt của ta, giống như quá khứ.”

 

Lời của hoàng huynh khiến những đám mây u ám trong lòng ta tan đi không ít.

 

Ta giữ vững hi vọng ấy, cẩn thận từng li từng tí ở bên cạnh hắn nhiều năm.

 

Nhưng giờ đây, mộng đã vỡ.

 

Hoàng huynh, hắn sắp thành thân rồi.

 

3

 

Từ khi phụ mẫu và thân tộc đều mất, ta như kẻ mất hồn.

 

Nay, chút hi vọng cuối cùng cũng đã tan vỡ.

 

Tại yến tiệc hôn lễ của Đông Cung, ta uống rượu say mèm.

 

Thái tử phi đã tự tay đưa cho ta một ly rượu, tạ ơn ta đã đồng hành và chăm sóc hoàng huynh.

 

Nhìn thấy ánh mắt ẩn chứa độc ác của ả, ta lại chẳng mảy may bận tâm.

 

Ta cười tươi, uống cạn ly rượu trong tay.

 

Ả muốn ta xấu mặt thì ta cứ thoải mái thôi.

 

Dù sao trong lòng ta cũng không còn điều gì để luyến tiếc.

 

Càng điên rồ, không phải sẽ càng thú vị sao?

 

Khi rượu lên não, ta đã từ chối không cho người của ả đến đỡ ta.

 

Xấu xí, ta không thích.

 

Ánh mắt ta dừng lại trên bóng dáng thanh tú, lạnh lùng đối diện.

 

Thủ Phụ đại nhân, dung mạo như ngọc, dáng vẻ như tùng.

 

Như một nắm tuyết trắng trên đỉnh Côn Lôn, không hề dính một hạt bụi.

 

Người này, ta thích.

 

Ta tươi cười rạng rỡ về phía chàng, ánh mắt chạm nhau.

 

Ánh mắt lạnh lùng thường ngày của chàng bỗng chốc nhuốm mờ.

 

Ta sai nữ tỳ dẫn chàng đến sau hòn giả sơn.

 

Giữa dòng dược lực cuồn cuộn, ta đã không đứng vững.

 

Ta mơ màng tựa vào bờ hồ sen, để nước hồ thấm ướt tà áo.

 

“Vì sao công chúa lại tự chà đạp chính mình như vậy?”

 

Thẩm Dực Thanh nhíu mày, cúi người kéo ta ra khỏi bờ hồ.

 

Nhưng ta vẫn say sưa, ta dang đôi tay trắng nõn như búp sen, thuận thế ôm lấy cổ chàng.

 

“Tự chà đạp?” 

 

Ta cười khẽ.

 

Như đùa giỡn, ta thổi khí vào tai chàng.

 

“Đêm nay có rượu, tìm vui thỏa thích. Làm sao gọi là tự chà đạp chính mình?”

 

Mi mắt chàng rủ xuống, như thần thánh không nhiễm bụi trần.

 

Ta lại cố tình kéo chàng xuống trần gian.

 

“Ta sẽ đưa ngài về.”

 

“Không!” 

 

Ta nhẹ nhàng tiến gần đôi môi mỏng trơn bóng của chàng.

 

“Nếu đại nhân không muốn, thì ta sẽ tìm người khác thôi, chẳng qua là….”

 

Lời còn chưa dứt, môi ta đã chạm phải một nụ hôn lạnh lẽo.

 

Nụ hôn của Thẩm Dực Thanh ban đầu tỉ mỉ và ấm áp, khiến người ta lơ là cảnh giác.

 

Nhưng chàng giấu một chút giận dỗi ở bên trong, cuộn trào sâu xa, biến thành bão tố dữ dội.

 

Ta gần như ngạt thở, ngón tay vô vọng túm lấy quan phục của chàng.

 

[Ưm……]

 

Đuôi mắt của chàng đỏ bừng, con ngươi thâm trầm.

 

“Công chúa có thể nhìn rõ ta là ai không?”

 

“Thẩm… Thẩm Dực Thanh…”

 

Khoảnh khắc tiếp theo, ta được bế ngang lên.

 

4

 

Thuốc do Thái tử phi cho uống dược tính rất mạnh, suốt ba ngày mà dư âm không tan.

 

Ta quấn quýt bên Thẩm Dực Thanh ba ngày.

 

Ngày đêm điên đảo, say sưa trong mộng mị.

 

Lúc này ta mới phát hiện ra, Thủ Phụ đại nhân vốn lạnh lùng không dính đến trần gian, lại có lúc thất thố.

 

Ba ngày sau, Thủ Phụ đại nhân đã xin nghỉ trở lại triều đình.

 

Quan phục của chàng che chắn kín đáo.

 

Toàn triều kinh ngạc, không khí yên lặng đến mức nghe thấy tiếng kim rơi.

 

Thái tử chăm chú nhìn chàng.

 

Tin đồn ba ngày nay đã đủ để Hoàng đế hiểu rõ.

 

Ngài rất vui mừng khi công chúa mà ngài miễn cưỡng công nhận không còn vướng bận Thái tử, danh tiếng hoàng gia được bảo toàn.

 

Vì thế, khi Thẩm Dực Thanh mở miệng muốn cưới công chúa Vân Vũ, Hoàng Đế đã nhanh chóng đồng ý.

 

Cả triều đình quỳ lạy tán thán hoàng thượng thánh minh.

 

Chỉ có Thái tử là đứng yên lặng, sắc mặt u ám.

 

Sau khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, Thẩm phủ bắt đầu khua chiêng gõ trống chuẩn bị cho hôn lễ.

 

Ta ở trong nhà không bước ra ngoài, thỉnh thoảng ngắm hoa sen, nhéo thức ăn cho cá và ném xuống hồ nuôi cá.

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page