Văn Vũ

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Ta bị hạ thuốc trong tiệc đính hôn của thái tử và thái tử phi, ngoài ý muốn mây mưa một đêm với Thanh Lãnh thủ phụ tại Thiên Điện ở Đông Cung.

 

*Thủ phụ: Chức vụ Nội các đại học sĩ, có thể coi như là đảm nhận công việc của Tể tướng, trên danh nghĩa là cơ quan điều phối nhưng thực tế là cơ quan cao nhất trong chính quyền của triều đại nhà Minh

 

Hôm sau, tin đồn sôi sục khắp mọi nơi.

 

Một vị thái tử trước nay chưa từng để lộ bất cứ xúc cảm nào, lại cầm kiếm ch.é.m gi.ế.t, mắt đỏ ngầu.

 

Trước đây hắn đã nhắc nhở ta vô số lần đừng bao giờ có bất cứ mộng tưởng nào với hắn.

 

Giờ thì được rồi, ta cũng không cách nào nảy sinh bất cứ suy nghĩ gì với hắn nữa.

 

1

 

“Vân Vũ công chúa và thủ phụ đại nhân vẫn chưa ra khỏi căn phòng đó.”

 

Hạ nhân nhìn sắc mặt âm trầm của thái tử điện hạ mà run rẩy nói.

 

“Chúng nô tài cũng là mới biết tin sáng nay… Thời gian còn sớm, hay là ngài cùng với thái tử phi dùng trà trước…”

 

Lời còn chưa nói hết tên đó đã bị một kiếm trong tay của thái tử đ.â.m x.u.y.ên qua.

 

Xung quanh ai nấy đều bị dọa sợ, đồng loạt quỳ xuống.

 

Cả đám người im lặng nín thít, đến một câu nói “điện hạ bớt giận” cũng không ai dám cất lời, chỉ sợ bản thân sẽ biến thành o.an hồ.n tiếp theo dưới lưỡi kiếm của hắn.

 

Ánh mắt thái tử hung ác, hắn nhấc kiếm đi thẳng một đường từ chính điện đến trước hai cánh cửa.

 

Trường kiếm nhuốm m.á.u ch.é.m một nhát vào không khí, cửa gỗ nứt ra một tiếng, mở toang.

 

Đập vào mắt là những mảnh quan phục, gấm vóc cung trang lộng lẫy vương vãi từ cửa ra vào cho đến tấm màn lụa đỏ.

 

Ngay sau đó hắn trông thấy một cổ tay sáng ngời lộ ra khỏi màn lụa, trắng mịn như tuyết.

 

Còn tất cả sự yêu mị mơ hồ đều được giấu đằng sau tấm màn lụa.

 

Không liên quan tới hắn.

 

Nhưng nàng bị tên nam nhân khác độc chiếm cả một đêm.

 

Kỳ Tu Trác sắp phát điên.

 

Hắn không thể chịu đựng nổi những gì đang hiện ra trước mắt.

 

Vô số ý niệm trong đầu chảy qua đôi mắt đỏ rực và dữ tợn của hắn, cuối cùng chỉ còn lại một ý nghĩ: Gi/ế/t chế/t hắn.

 

Tâm trạng bạo lực không thể kìm nén, kiế/m đẫm má/u lại được hắn cầm lên một lần nữa.

 

Phía sau bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo như ngọc.

 

“Điện hạ xông vào đây như vậy, có phải không hợp quy củ hay không?”

 

Kỳ Tu Trác xoay người, nhìn nam tử kia, đuôi tóc hơi ẩm, mặc một một bộ đồ trong màu trắng ngà.

 

Người đó đang lơ đãng cài nút áo, vết hôn đỏ trên cổ kia rõ ràng là dấu vết của cô nàng nào đó.

 

Kỳ Tu Trác phẫn nộ, rút kiế/m đ/âm tới.

 

Hai người đánh nhau từ trong đến ngoài điện, những đòn đánh ác liệt, mỗi chiêu đều nhằm thẳng vào mạng sống.

 

Trong cuộc chiến này, một phần tường thành và ngói đã sụp đổ.

 

Vì tiếng ồn ào ấy, ta tỉnh dậy.

 

Ta mơ màng mặc quần áo vào, thấy hai bóng người đang chiến đấu ở xa.

 

Ta định nói “đừng đánh nữa”.

 

Nhưng đầu óc quá mệt mỏi, ta lại quay về trong trướng và tiếp tục ngủ.

 

Một lúc lâu sau, ta được gọi dậy bởi một giọng nói dịu dàng.

 

Cái nhìn đầu tiên là khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Thẩm Dực Thanh.

 

Mặt hắn còn vương máu, nhưng ánh mắt nhìn ta lại rất dịu dàng.

 

“A Vũ, chúng ta đi.”

 

Ta thuận theo mà tìm một chỗ thoải mái trong vòng tay chàng, để chàng dùng quan phục phủ kín đầu ta, từng bước ôm ra khỏi cửa điện.

 

Đến trước cửa điện, bước chân chàng chợt dừng lại.

 

Một giọng nói thách thức vang lên.

 

“Thái tử điện hạ, tối qua hai chúng ta ngủ say trong Đông Cung, có phần xúc phạm người. Ngày thành thân mong Thái tử đại giá quang lâm.”

 

Một lúc lâu không có tiếng trả lời.

 

Ta kéo một khe quan phục ra, không ngờ lại nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của Thái tử.

 

Kỳ Tu Trác dùng kiếm chống đất, quỳ gối nửa người, hình như thương tích không nhẹ.

 

Không biết tại sao, trong lòng ta có cảm giác như mất đi trọng lực.

 

Nhưng ta cố gắng kìm nén, mặt không biểu cảm.

 

Dù sao người mà ta từng khổ sở theo đuổi mà không có được, giờ đã có Thái tử phi rồi.

 

Chút tự tôn còn lại không cho phép ta làm lại những việc như trước.

 

Ánh mắt ta lảng tránh.

 

“Hoàng huynh nên sớm trở về dưỡng thương.”

 

Sau đó ta trở lại trong vòng tay của Thẩm Dực Thanh.

 

Mũi ta hít đầy mùi cỏ thơm dịu, dòng suy nghĩ của ta thêm vài phần yên ổn.

 

2

 

Bấy giờ, tình cảm không chính đáng của ta dành cho hoàng huynh, là đề tài bí mật cười đùa giữa quý tộc kinh thành.

 

Hoàng huynh là viên ngọc thô chưa được mài giũa.

 

Từ bảy tuổi giỏi cưỡi ngựa bắn tên, chín tuổi viết luận bàn, tài hoa hơn người, thiên phú xuất chúng.

 

Thêm vào đó là tướng mạo tuấn tú lạnh lùng.

 

Dù người vốn vô tình như trăng trên trời, cũng có vô số quý nữ mơ ước một ngày nào đó được ôm trăng vào lòng.

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page