Sau khi vào làm tại công ty của khách hàng, tôi luôn chăm chỉ và tận tụy.
Lúc nào cũng xung phong làm ở tuyến đầu, việc nặng nhọc hay bẩn mấy cũng không bao giờ kêu ca.
Khách hàng đã từng cứu mạng tôi, tôi chỉ có thể dùng cách này để đền đáp phần nào ân tình của ông ấy.
Khoảng một năm sau, tôi được ông ấy thăng chức làm đội trưởng đội khuân vác, quản lý hơn mười người.
Ông ấy nói, tôi làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm, giao công việc vận chuyển của công ty cho tôi thì hoàn toàn yên tâm.
Tôi không phụ lòng ông ấy.
Dưới sự quản lý cẩn thận của tôi, công việc vận chuyển của công ty hầu như không xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Về sau, ông ấy có ý muốn bồi dưỡng tôi, liền đăng ký cho tôi theo học ngành quản trị tại một trường đại học kinh tế.
Tôi dành vài năm tập trung nâng cao kiến thức và học vấn của mình.
Nhờ nỗ lực, tôi đã lấy được bằng đại học và khả năng làm việc cũng được nâng cao đáng kể.
Sau đó, ông ấy điều tôi rời khỏi đội khuân vác để bắt đầu tiếp xúc với các lĩnh vực khác của công ty.
Ông ấy nói muốn đào tạo tôi thật tốt, sau này giao cả công ty cho tôi mới an tâm được.
Ông ấy họ Trần, tên Lập, mọi người đều gọi là “Ông Lập”.
Tôi cũng gọi như vậy, nhưng ông ấy lại không cho phép.
Ông ấy bảo, con gái tôi mới nên là người gọi “ông”.
Tôi mất bố từ nhỏ, chưa bao giờ biết đến tình thương của một người bố là như thế nào.
Nhưng giờ đây, ông Lập thương yêu tôi như con ruột, khiến tôi lần đầu tiên cảm nhận được tình cha đong đầy mà mình từng khao khát.
Thế là tôi đổi cách xưng hô, gọi ông ấy là “cha nuôi”.
Còn An An, từ đó vẫn luôn gọi ông ấy là “ông nội”.
Vài năm sau, tôi được thăng chức thành phó tổng giám đốc công ty.
Cha nuôi cũng dần rút lui khỏi tuyến đầu, toàn bộ việc lớn nhỏ trong công ty đều giao cho tôi toàn quyền xử lý.
Tôi và An An cuối cùng cũng đã sống cuộc đời của người giàu có, không còn là “hạng người rẻ mạt” bị người đời coi thường như ngày xưa nữa.
12.
Một ngày nọ, khi lái xe đi ngang qua một con hẻm, tôi tình cờ gặp lại một người quen cũ — chính là người phụ nữ từng chửi tôi và con gái là “hạng người rẻ mạt” ở khu chung cư.
Lúc đó, cô ta ăn mặc hở hang, trang điểm đậm đà, tay ngậm điếu thuốc, gương mặt lộ rõ vẻ phong trần.
Nhìn qua cũng đủ hiểu, bây giờ cô ta đang làm nghề “dịch vụ đặc biệt”.
Tôi thấy hơi tò mò — sao lại sa sút tới mức này?
Dù gì nhà họ cũng có chút của ăn của để, chẳng lẽ vì bồi thường mấy trăm ngàn cho cha nuôi mà lâm vào cảnh này sao?
Tôi vẫy tay gọi.
Cô ta lập tức chạy lại, vui vẻ mở cửa xe rồi lên ngồi cạnh tôi.
Vừa thấy chiếc xe sang của tôi, trông cô ta có vẻ rất lúng túng, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo ngày trước.
Khi nhận ra tôi, ánh mắt cô ta tránh né, lộ rõ vẻ bối rối.
Tôi hỏi thẳng: “Sao lại phải làm nghề này rồi?”
Cô ta nhìn tôi, thở dài một tiếng.
Thì ra, ngày ấy dù họ đã quỳ gối xin lỗi tôi và An An như lời cha nuôi yêu cầu, nhưng ông ấy vẫn không buông tha cho họ.
Ngược lại, cha nuôi liên tục gây áp lực, khiến công ty của họ càng lúc càng sa sút, cuối cùng phá sản, nợ nần chồng chất.
Chủ nợ kéo tới đòi tiền suốt ngày, không sống yên được.
Chồng cô ta tìm cách vay mượn khắp nơi nhưng chẳng thấm vào đâu.
Cuối cùng, hắn liều lĩnh làm buôn lậu.
Quả thật làm buôn lậu kiếm được tiền rất nhanh, nhưng rủi ro cũng không nhỏ.
Lần đó, chồng cô ta cùng hai đồng bọn — chính là hai gã từng cùng họ bắt nạt tôi và con gái ở khu chung cư — cùng xuất ngoại để vận chuyển hàng lậu.
Nhưng giữa đường bị cảnh sát chặn lại kiểm tra.
Biết không thể thoát, cả nhóm bỏ xe chạy trốn nhưng cuối cùng vẫn bị bắt.
Kết quả, cả ba đều bị kết án tù.
Chồng cô ta là kẻ chủ mưu, bị kết án chung thân.
Sau khi biết tin, cô ta đau khổ tột độ, nhưng rồi cũng phải nghĩ xem cuộc đời về sau sẽ sống ra sao.
Vì đã quen với cuộc sống sung túc, cô ta không chịu nổi cảnh làm công việc chân tay lương thấp.
Không còn con đường nào khác, cuối cùng cô ta chọn làm nghề này để sống.
Nghe xong câu chuyện của cô ta, tôi gật đầu rồi nói: “Công việc này của cô hình như cũng chẳng mấy khấm khá nhỉ?”
Cô ta đáp: “Tôi cũng có tuổi rồi, nghề này chuộng con gái trẻ cơ.”
Tôi chợt nảy ra một ý, liền nói: “Gặp lại nhau cũng là duyên. Thế này nhé, tôi sẽ ‘chiếu cố’ công việc của cô.”
Cô ta ngạc nhiên nhìn tôi, rõ ràng không hiểu tôi định làm gì khi nói “chiếu cố việc làm ăn”.
Tôi mỉm cười, không giải thích, mà quay đầu dặn trợ lý: “Hãy ra ngoài tìm hết tất cả mấy người ăn xin đầu đường về đây, tôi muốn mời họ ‘đổi món’ tối nay.”
Kết quả, trợ lý tìm được tám người ăn xin.
Đêm hôm đó, trước cửa nhà cô ta là một hàng dài người xếp hàng chờ đợi…
Sau khi bọn họ “xong việc”, tôi tính sơ sơ, tổng cộng tốn có 1.000 tệ — khá rẻ.
Hết.
You cannot copy content of this page
Bình luận