Vận May Khi Khuân Vác Gạch

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

9.

Tôi nhớ khách hàng từng nói với tôi rằng, người đàn ông bị tôi đánh thực ra không chết, chỉ là bị thương rất nặng.

Sau khi được khách hàng đưa đến bệnh viện, các bác sĩ đã kịp thời cứu chữa và giữ được mạng sống cho hắn.

 

Tuy vậy, hành vi của tôi vẫn có thể bị quy vào vi phạm pháp luật, việc cảnh sát đến tìm chỉ là chuyện sớm muộn.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi thật sự nhìn thấy cảnh sát, lòng tôi vẫn vô cùng hoảng loạn.

 

Nhìn vẻ mặt hoang mang của tôi, cảnh sát bật cười, nói rằng họ không phải đến để bắt tôi, mà là đến bàn chuyện bồi thường.

Không phải tôi bồi thường cho kẻ đang nằm viện, mà là hắn phải bồi thường ngược lại cho tôi.

 

Tôi sững sờ.

Không phải chính tôi đã đâm người ta trọng thương à? Sao lại thành ra người ta phải bồi thường cho tôi?

 

Cảnh sát giải thích, họ đã có đủ bằng chứng để chứng minh hành động của tôi là phòng vệ chính đáng.

Nhóm người kia đã khai nhận rằng chính bọn họ ra tay trước, tôi chỉ là phản kháng lại.

Vì vậy, việc tôi làm hoàn toàn hợp pháp.

 

Tôi đứng lặng hồi lâu, không thể nào tin nổi.

Tuy không rành về luật, nhưng cũng biết để được công nhận là phòng vệ chính đáng là vô cùng khó.

Huống chi nhóm người kia lại giàu có và có thế lực hơn tôi rất nhiều.

 

Bọn họ vốn coi thường tôi đến tận xương tủy, chỉ mong dìm tôi xuống tận đáy, tại sao đột nhiên lại chịu nhận là chính mình ra tay trước?

Sự thay đổi chóng mặt ấy, quả thật khiến người ta khó mà tin nổi.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chỉ có thể đoán rằng khách hàng đã ra tay, dùng thủ đoạn nào đó khiến bọn họ phải khai nhận tội lỗi của mình.

 

Ngoài ra, cảnh sát còn nói: Camera giám sát trong khu chung cư thực ra chưa từng bị tắt.

Đoạn ghi hình đó cũng là bằng chứng xác thực, chứng minh tôi vô tội và phòng vệ hợp lý.

 

Thì ra, nhân viên phòng giám sát khu nhà thường ngày bị nhóm người kia đe dọa nên mới phải nghe theo.

Nhưng hôm đó, khi thấy tình hình qua camera ngày càng nghiêm trọng, lo sợ xảy ra án mạng nên họ không dám tắt camera, vì vậy mới để lại được chứng cứ quan trọng, chứng minh sự trong sạch của tôi.

 

10.

Cuối cùng, tôi cũng nhận được tiền bồi thường từ người đàn ông kia.

 

Tuy số tiền không nhiều, nhưng tổn thất của tôi vốn dĩ cũng không lớn lắm.

 

Ngược lại, phía khách hàng mới là người chịu thiệt hại nặng nề — mấy trăm ngàn tệ vì số gạch sứ đắt đỏ bị phá hỏng.

Số tiền này, người đàn ông cũng đã bồi thường, bằng cách bán nhà để trả.

 

Hắn còn đích thân xin lỗi tôi và An An.

Hôm đó, hắn cùng với vợ và hai gã giúp việc — cả bốn người đồng loạt quỳ xuống trước mặt tôi và An An.

Bọn họ không ngừng dập đầu, cầu xin chúng tôi tha thứ.

 

Người đàn ông nói, nếu không được chúng tôi tha thứ, họ sống không nổi.

Tôi biết rõ, chắc chắn là khách hàng đã ép họ phải đến đây.

Nếu không được chúng tôi tha thứ, rất có thể phía khách hàng sẽ ra tay lần nữa.

 

Ban đầu tôi định cho qua mọi chuyện, nhưng An An thì không chịu.

 

Con bé bắt cả bốn người quỳ thành vòng tròn, rồi ra lệnh cho họ tát vào mặt nhau, càng mạnh càng tốt.

Ai tát nhẹ sẽ không được tha thứ.

 

Cả bốn người không chút do dự, lập tức làm theo lời An An, quỳ thành vòng rồi tát nhau lia lịa.

Từng cái bạt tai vang dội như có tiết tấu, nghe rõ mồn một.

 

An An còn đứng bên cạnh cổ vũ: “Cố lên nào, để cháu kiểm tra xem ai tát nhẹ thì sẽ bị phạt thêm đấy…”

 

Cuối cùng, chơi chán rồi, con bé kéo tôi rời đi.

Còn bốn người kia vẫn ở đó tát nhau không ngừng, tôi và con bé đã đi rất xa, vẫn còn nghe rõ tiếng bạt tai vang lên lách tách phía sau.

 

11.

Sau đó, khách hàng mời tôi đến làm việc trong công ty của ông ấy.

Công ty cũng có vị trí khuân vác, đãi ngộ tốt hơn công việc trước đây, lại còn có đầy đủ bảo hiểm xã hội và chế độ phúc lợi.

Tôi đồng ý.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page