Vừa cười, hắn vừa giẫm mạnh chân lên đống gạch bên cạnh.
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, rõ ràng là một viên gạch đã bị vỡ.
Tôi vội nhắc nhở: “Anh đừng giẫm nữa, đó là gạch của khách, nếu làm vỡ thì anh không đền nổi đâu!”
Nghe đến đây, sắc mặt hắn lập tức sầm lại.
Có lẽ bị một tên “nghèo rớt” như tôi nói rằng “không đền nổi”, khiến hắn cực kỳ tức giận.
Chỉ thấy hắn ôm cả chồng gạch lên rồi ném mạnh xuống đất.
“Không đền nổi? Cái đống gạch rẻ rách này đáng bao nhiêu tiền? Mà dám nói ông đây không có khả năng đền…”
Tiếng “rầm rầm rắc rắc” vang lên liên tục, hắn đã đập vỡ một đống gạch sứ quý giá.
4.
Đợi đến khi hắn đập mệt rồi, tôi mới lên tiếng: “Không biết anh đã từng nghe qua loại gạch sứ hóa thạch tự nhiên đặt làm riêng chưa, một viên có giá hơn ba mươi ngàn tệ.”
“Anh thử đếm xem, vừa rồi anh đập vỡ chắc cũng hơn hai mươi viên, tổng cộng khoảng hơn sáu trăm ngàn tệ thôi.”
“Không biết anh có đền nổi không?”
Nghe tôi nói xong, người đàn ông sững sờ đứng đó.
Tôi lấy điện thoại ra, nói với hắn: “Đống gạch này không phải của tôi, lát nữa anh tự mà nói chuyện với khách hàng.”
Nói xong, tôi gọi cho khách và tóm tắt ngắn gọn tình hình.
Khách hàng lúc đầu rất sửng sốt, sau đó nghiêm giọng hỏi: “Là ai to gan như vậy, dám đập đồ của tôi?”
Tôi trả lời: “Là người sống cùng khu với anh, tự xưng là ở tầng 7. Nhưng tôi chưa xác nhận danh tính họ.”
Khách hừ lạnh một tiếng, nói với vẻ tức giận: “Tôi thấy chúng không muốn sống nữa rồi. Làm phiền anh giữ chân bọn họ lại giúp tôi, tôi sẽ đến ngay, chờ tôi mười phút.”
“Được.”
Tôi vừa cúp máy thì thấy bốn người đối diện đều nhìn tôi cười cợt, trên mặt họ đầy vẻ chế nhạo.
“Ồ, còn bày đặt nghiêm túc gọi điện thoại nữa chứ, đang diễn trò cho ai xem vậy? Ha ha…”
Người phụ nữ kia là người lên tiếng, lúc này cô ta đã cười đến mức không đứng thẳng nổi.
Rõ ràng cô ta không tin đống gạch này lại có giá trị như vậy, cho rằng tôi đang bịa chuyện.
Người đàn ông kia tiếp lời: “Đúng đấy, mày nghĩ bọn này tin mày chắc? Cái đống gạch nát này mà đáng giá 600 ngàn tệ á?”
Một gã khác nói: “Còn gạch sứ hóa thạch tự nhiên đặt làm riêng? Bản thân mày đã từng thấy bao giờ chưa? Nói cứ như thật.”
Người còn lại cũng chen vào: “Không đùa đâu, thằng nghèo này diễn cũng ra phết đấy. Hay là tụi mình giới thiệu gã vào đoàn phim, để gã đóng vai chính bộ phim ‘Nghèo rớt mồng tơi đổi đời nhờ chém gió’ nhé, ha ha…”
Cả bọn cười ha hả, hoàn toàn chẳng hề xem trọng lời tôi.
Nhìn bọn họ ngông nghênh, tôi lại nhớ tới lời dặn của ông chủ lúc giao hàng.
Trước khi đi, ông chủ đã căn dặn đi căn dặn lại rằng phải hết sức cẩn trọng với đơn hàng này, vì khách hàng này không phải người dễ chọc vào.
Nghe nói từng là dân giang hồ có máu mặt, tốt nhất đừng dính vào.
Chỉ là… lát nữa khi khách hàng đến, không biết sẽ xử lý mấy kẻ ngạo mạn kia thế nào đây?
5.
Cả bọn cười một hồi mới dừng lại.
Người đàn ông lại nói với tôi: “Thằng ăn mày, cái váy của vợ tao, mày có đền không? Nói một câu dứt khoát đi.”
Tôi đáp: “Tôi không có tiền. Hơn nữa cái váy chỉ bị bẩn thôi, giặt là mặc được lại mà, đâu cần phải đền số tiền lớn như vậy?”
Hắn cười khẩy: “Tiền bao nhiêu là do tao quyết định. Mày không có tiền cũng không sao, như tao nói rồi, lấy cái chân của mày mà trừ nợ cũng được.”
Nói xong, hắn liếc mắt ra hiệu cho hai tên đứng cạnh, hai tên kia lập tức lao tới giữ chặt tôi.
Hắn đảo mắt một vòng quanh phòng, cuối cùng tìm thấy một đoạn ống sắt trong nhà của khách.
Hắn cầm ống sắt, bước tới gần tôi, hỏi lại lần nữa: “Thằng ăn mày, tao hỏi lại lần nữa, mày đền hay không?”
Tim tôi co thắt lại, cố gắng vùng ra, nhưng hai gã phía sau giữ quá chặt, không thể thoát được.
Người đàn ông tỏ ra mất kiên nhẫn: “Xem ra mày không định đền rồi. Được, tốt lắm!”
Nói xong, hắn bất ngờ giơ ống sắt lên, rồi giáng mạnh xuống chân trái tôi.
You cannot copy content of this page
Bình luận