Vận May Khi Khuân Vác Gạch

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Tôi lại hỏi: “Vậy có thể là người khác lấy không?”

Cô ta đáp: “Cũng không thể! “Đây là khu mới, cả tòa nhà mới chỉ có ba hộ vào ở, hai hộ còn lại ở tầng 2, cuối tuần họ thường không có nhà.”

“Nhà tôi ở tầng 7, các người khuân đồ ở tầng 6, ngoài cha con các người ra thì còn ai nữa?”

 

Nói tới nói lui, cô ta cứ khăng khăng cho rằng người lấy sữa là hai cha con tôi.

Nhưng tôi biết rõ, An An tuyệt đối không hề làm chuyện đó. 

 

Con bé chưa từng rời khỏi tầm mắt tôi.

 

Dù có giải thích thế nào, người phụ nữ ấy vẫn cố chấp đổ hết tội lên đầu An An.

Bị vu oan trắng trợn như thế khiến tôi vô cùng bực bội.

“Tôi không biết sữa nhà cô đi đâu, nhưng chắc chắn con gái tôi không lấy. Cô tự đi mà tìm.”

Nói xong, tôi tiếp tục làm việc của mình, mặc kệ cô ta.

 

Nhưng cô ta vẫn không chịu buông tha: “Chính là con bé nhà anh, mấy hạng người nghèo rách, không mua nổi sữa thì đi ăn trộm sữa nhà người khác.”

 

Vừa nói, cô ta vừa lao tới, giơ tay giơ chân định đánh tôi.

An An thấy tôi bị bắt nạt, liền chạy đến kéo váy người phụ nữ ấy, vừa khóc vừa la lớn: “Đồ xấu xa! Không được đánh bố cháu!”

 

“Cút ra! Đồ bẩn thỉu!” Người phụ nữ quát lớn, rồi thô bạo đá An An văng sang một bên.

 

Tôi lập tức nổi giận, đẩy mạnh người phụ nữ ra.

Cú đẩy khiến cô ta loạng choạng suýt ngã xuống đất.

 

Ngay sau đó, cô ta liền òa khóc, kêu lên rằng tôi đánh người.

Rồi cô ta rút điện thoại, định gọi chồng đến.

 

Tôi vội kéo An An vào nhà khách, dặn con bé: “Dù lát nữa có nghe thấy gì cũng đừng ra ngoài.”

Tôi sợ rằng khi chồng cô ta đến, nếu xảy ra xung đột, An An sẽ bị liên lụy.

 

3.

Chẳng bao lâu sau, chồng của người phụ nữ kia đã tới.

Phía sau hắn còn có hai gã đàn ông to khỏe đi theo, trông vô cùng lực lưỡng.

 

Để tránh xảy ra xung đột, tôi cố gắng giải thích cặn kẽ toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.

Nhưng người đàn ông đó chẳng buồn nghe, ngược lại còn đòi tôi bồi thường.

Hắn nói: “Con gái mày làm bẩn váy vợ tao, cái váy này giá tám ngàn tệ. Mày bồi thường đi, thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Vừa nói, hắn vừa chỉ vào chiếc váy của người phụ nữ kia.

 

Trên váy có vài dấu tay lấm lem, nhìn qua đúng là do An An lúc nãy túm kéo mà thành.

Tôi đáp: “Vợ anh vô cớ gây sự, còn định đánh tôi, con gái tôi chỉ vì bảo vệ tôi mới làm bẩn váy cô ta. Rõ ràng là cô ta bắt nạt người trước, sao lại bắt tôi bồi thường?”

 

Người đàn ông cười lạnh: “Tao không quan tâm chuyện đó, làm bẩn thì phải bồi thường. Nếu mày không có tiền, tao sẽ đánh gãy chân mày.”

 

“Tôi…”

Tôi nghẹn lời. 

 

Tám ngàn tệ tuy không phải số tiền quá lớn, nhưng cũng gần bằng hai tháng lương, tôi thực sự không có khả năng chi trả.

 

Thấy tôi im lặng, hắn khinh bỉ nói: “Đồ nghèo rớt! Tao biết ngay mày chẳng có mà đền.”

 

Vừa dứt lời, hai gã to xác sau lưng hắn liền xông tới, mỗi người giữ chặt một cánh tay của tôi.

Tôi hoảng hốt kêu lên: “Các người định làm gì? Đây là phạm pháp đấy!”

 

Hắn cười nhạt: “Phạm pháp à? Pháp luật là để quản mấy người nghèo chúng mày, mày tưởng có thể đụng được đến bọn giàu như tao sao?”

 

Gã ta từ từ tiến lại gần tôi, rồi bất ngờ giơ tay tát mạnh hai cái vào mặt tôi.

Má nóng rát, tôi vội nói: “Các người đừng có làm liều! Ở đây có camera, các người sẽ không thoát khỏi pháp luật đâu!”

 

Hắn liếc nhìn camera, cười nham hiểm: “Camera? Mày tin không, chỉ cần một cú điện thoại của tao, camera sẽ bị tắt sạch?”

 

Nói xong, hắn rút điện thoại gọi thẳng đến phòng giám sát khu dân cư, yêu cầu tắt ngay camera và xóa toàn bộ đoạn video trước đó.

Phía bên kia chẳng chút do dự, lập tức đồng ý.

 

Người đàn ông liền phá lên cười: “Đây là cái mà mấy người nghèo chúng mày trông cậy vào đấy à? Camera mà cũng mong đòi lại công bằng sao?”

“Ha! Chỉ một cú điện thoại của tao là xóa sạch, chẳng còn gì! Với loại người như mày, tao bóp chết còn dễ hơn đạp chết một con kiến, ha ha ha…”

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page