Văn Hi

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Cô ấy rất xuất sắc, làm một việc gì đó rất kiên định, tôi luôn biết điều đó, cô ấy không giống Trì Noãn Noãn, sau khi làm hỏng việc chỉ biết khóc.

 

Trong những năm sau đó, cô ấy càng ngày càng giỏi giang, càng ngày càng, không cần tôi nữa.

 

Lần Trì Noãn Noãn mắc lỗi, tôi chỉ trích cô ta, cô ta khóc, tôi lại thất vọng nói rằng Văn Hi sẽ không như vậy.

 

Trì Noãn Noãn khóc như mưa.

 

“Từ nhỏ em đã thiếu thốn tình thương và tiền bạc, có tính cách như vậy là lỗi của em sao?”

 

“Mỗi người các người đều sinh ra trong gia đình giàu có, làm sao biết một bước đi của các người là cả cuộc đời của người như em?”

 

“Em sẽ cố gắng học, học đến chết cũng được, nhưng không thể sánh bằng Văn Hi, điều này em có làm cả đời cũng không thể thay đổi được, Tống Ly, người khác có thể nhục mạ em như vậy, anh… sao anh cũng như vậy?”

 

Cô ta đã biểu đạt việc thích tôi từ lâu.

 

Tôi tìm thấy cảm giác được ngưỡng mộ, kiểm soát trên cô ta, chỉ cần nhận được một chút quan tâm từ tôi là cô ta ngạc nhiên và biết ơn, đáng thương.

 

Không giống Văn Hi, chỉ nói rằng mình rất bận, mong muốn tôi có thể tự giải quyết một số việc.

 

Càng ngày cô ấy càng giống một nữ cường nhân, Trì Noãn Noãn mới là nơi an toàn cho tất cả cảm xúc của tôi.

 

Cuối cùng, Trì Noãn Noãn đã lừa tôi.

 

Ngày đó thương lượng thất bại, tôi say mèm, ôm lấy một người, người đó mềm mại vuốt ve mái tóc của tôi, dỗ dành tôi ngủ, tôi biết đó không phải Văn Hi.

 

Văn Hi sẽ chỉ kéo tôi dậy nói “Chúng ta ngủ một giấc rồi mai tính lại, xem có cách nào khắc phục không”.

 

Lúc đó, tôi không thể kiềm chế được nữa.

 

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Trì Noãn Noãn rời giường với đôi mắt đỏ hoe và nói.

 

“Em sẽ nói rõ với cậu ấy, lỗi tại em, em sẽ đi thật xa.”

 

Lời tôi muốn nói “Cuối cùng cô muốn tôi làm thế nào” đã nuốt trở lại, thay vào đó là.

 

“Cô là bạn thân của cô ấy… cô ấy tốt với cô như vậy, sao cô lại…”

 

Trì Noãn Noãn khóc.

 

“Em thực sự đã có lỗi với cậu ấy, nhưng em yêu anh chân thành, chẳng lẽ anh không thích đêm qua sao, Tống Ly.”

 

Tôi che mặt.

 

Tôi biết mình đã phản bội Văn Hi, tôi đã hèn nhát lừa dối cô ấy, tôi biết mình không thể sánh được với Cố Hoài, nhưng điều này lại khiến tôi có cảm giác vượt trội.

 

Bởi vì, người phụ nữ cậu ta yêu, giờ đây đang ở với tôi, phải chịu đựng mọi uất ức.

 

Đôi khi tôi cũng hoảng sợ, sợ rằng một ngày Văn Hi thực sự rời bỏ mình, mỗi lần cãi vã, ánh sáng trong mắt cô ấy lại tối đi một chút, tôi lại cố gắng làm hòa, nói với cô ấy rằng tôi biết tất cả những gì cô ấy đã làm vì tôi.

 

Nếu cô ấy thực sự không yêu tôi, làm sao cô ấy lại bận rộn vì công ty của tôi như vậy.

 

Văn Hi luôn có vẻ mơ hồ, cô ấy vì tôi, đã từ bỏ người tốt nhất, bao nhiêu năm kiên định, cô ấy không có gì phải xin lỗi tôi cả.

 

Một chiếc lò xo bị kéo căng quá mức sẽ mất đi độ đàn hồi của nó.

 

Tôi sợ rằng một ngày nào đó Văn Hi sẽ hoàn toàn thất vọng.

 

4

 

Cuối cùng, ngày đó đã đến.

 

Ngày mưa bão đó, tôi biết Văn Hi đã gọi điện cho tôi.

 

Tôi cũng biết Trì Noãn Noãn đã trả lời cô ấy.

 

Tôi chỉ đột nhiên tò mò không biết Văn Hi sẽ đối mặt thế nào.

 

Ngày hôm đó, giống như một dấu hiệu, tôi luôn cảm thấy ngày đó có ý nghĩa gì đó, hóa ra là lúc bắt đầu sự tuyệt vọng của Văn Hi.

 

Mỗi lần giằng co, tôi càng thêm tức giận.

 

Lần cuối cùng, Văn Hi đã đồng ý.

 

Ngày hôm đó là lần đầu tiên trời quang đãng sau những cơn mưa xuân liên tục, Văn Hi gặp tai nạn xe.

 

Khi tỉnh dậy, ánh sáng trong mắt cô ấy rực rỡ, nhưng không còn nhớ chúng tôi đã từng có những kỷ niệm nào.

 

Có một từ được dùng để mô tả như thế nào?

 

Long đau như cắt.

 

Ra khỏi bệnh viện, Trì Noãn Noãn nắm chặt tay tôi, hỏi tôi có phải đang cảm thấy khó chịu không, tôi cười.

 

“Không, anh vui mừng, cô ấy đã được giải thoát.”

 

Đã lấy đi của người khác, thì phải trả lại.

 

Nhưng không ngờ rằng việc mất đi Văn Hi lại đến nhanh và mạnh mẽ đến thế, ngày đó tôi gặp cô ấy ở công ty, chia tay không vui vẻ, nhìn thông điệp đặt lịch hẹn mà cô ấy chủ động gửi, tôi sụp đổ đến mức khóc không thành tiếng.

 

Tôi đã làm gì vậy.

 

Luôn sợ mất đi thì sẽ liều mạng chứng minh mình hoàn toàn không sợ mất mát, bây giờ một lời tiên tri thành hiện thực, nỗi sợ đã thành sự thật, tôi lại khóc cái gì?

 

Có mặt mũi nào để khóc?

 

Văn Hi từng bước nhớ lại, ánh mắt dần đầy hận thù với tôi.

 

Ngày cô ấy lại gặp tai nạn và tỉnh dậy, cô ấy gọi điện cho cảnh sát, sau khi báo cảnh sát, cô ấy nói với tôi vài chuyện.

 

Lòng tự trọng của cô ấy rất mạnh, cô ấy lười quan tâm đến mỗi lần Trì Noãn Noãn gây rối.

 

Ngày đó, cô ấy đã nói tất cả với tôi, mỗi lần cô ấy nói một việc, là tôi lại run rẩy.

 

Cô ấy nói về việc không tìm được tôi khi cha cô ấy ốm, nói về chuyện Trì Noãn Noãn bôi nhọ cô ấy với khách hàng, nói về việc đứa trẻ của Trì Noãn Noãn vốn dĩ không phải con của tôi.

 

Cô ấy nhìn tôi.

 

“Tống Ly, vĩnh biệt.”

 

“Tôi chúc anh nghèo khó, đứt gánh giữa đường, không con không cháu.” 

 

Nói xong, cô ấy rời đi mà không lưu luyến gì.

 

Cuối cùng tôi nhận được sự hận thù từ cô ấy, có lẽ phải như vậy, nửa đời sau của tôi mới có thể dễ chịu hơn một chút.

 

Sau đó quả nhiên, mọi người trong công ty đều đi theo Văn Hi đi, tôi phá sản, còn cha tôi thì hiểu lầm rằng tôi muốn giết em trai. 

 

Trì Noãn Noãn sinh con của người đó, trước khi bị kết án còn đến tìm tôi nhưng bị người đó phát hiện, người đó đã đánh gãy chân tôi.

 

Đêm đó ở bệnh viện, tôi đau đến mức không thể nói ra lời, nhưng không với tới chuông gọi y tá.

 

Bất chợt tôi thấy bóng dáng ai đó chạy qua ngoài phòng bệnh, linh hoạt, tràn đầy sức sống, bụng nhô cao nhưng vẫn bước đi nhanh nhẹn.

 

Cố Hoài tìm thấy cô ấy, một tay cậu ta kéo cô ấy vào lòng, nuông chiều mà mắng.

 

“Mang bầu rồi còn chạy lung tung làm gì? Lấy xong phiếu kiểm tra không thấy em đâu, em muốn làm anh lo lắng đến chết sao?”

 

Văn Hi nháy mắt.

 

“Em vừa thấy một đứa trẻ chạy loạn, phải ngăn cản nó.”

 

Cô ấy ngẩng đầu, nhưng bất ngờ nhận ra tôi.

 

Tôi muốn xấu hổ và lúng túng quay mặt đi, nhưng lại tham lam nhìn ngắm dáng vẻ của cô ấy, thậm chí mong cô ấy vào nhục mạ tôi một trận, nói chuyện với tôi cũng được.

 

Nhưng Văn Hi chỉ là dừng lại một chút, sau đó vuốt ve bụng mình, mỉa mai mỉm cười một cách lạnh lùng.

 

Cô ấy không nói gì cả.

 

Không một lời nào.

 

Cô ấy được Cố Hoài ôm vào lòng, và cùng cậu ta rời đi trong tiếng cười nói vui vẻ.

 

Tôi ước gì cô ấy lúc này vào nói với tôi.

 

“Tôi từng yêu anh như thế, bao nhiêu lần lựa chọn đều nghiêng về anh, rời xa tôi, sao anh lại trở nên thế này?”

 

“Tống Ly, đau không? Vì anh xứng đáng.”

 

Những lời đầy mỉa mai và chà đạp đó, cô ấy đều keo kiệt không muốn nói với tôi.

 

Và những lời này, hóa ra, đều là những gì tôi muốn nói với chính mình.

 

Thực sự, tôi thật sự rất yêu cô ấy. Cô ấy 18 tuổi, 25 tuổi, và bây giờ.

 

Nhưng tôi biết, tôi không xứng.

 

Đã lấy đi thứ gì thì phải trả lại, lòng chân thành đã bị lừa dối thì tan thành mây khói.

 

Cuối cùng, tôi đã hoàn toàn mất đi cô ấy.

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page