Văn Hi

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Tôi nói.

 

“Coi như là tôi có lỗi với cậu, nhưng dự án đó là Tống Ly phụ trách, đó là thời điểm quan trọng anh ấy tranh quyền với mẹ kế của mình, tôi không thể không giúp anh ấy… Cố Hoài, cậu có thể từ chối tôi, tôi sẽ không trách cậu.”

 

“…Làm sao thằng bé có thể không giúp đỡ cô chứ? Chính vì nó không nỡ, nên mới mất hết nguyên tắc và ranh giới của bản thân!”  

 

Mẹ Cố gần như là hét lên vì tức giận.  

 

Tình cảm sâu đậm của Cố Hoài, có thể đối với người ngoài nhìn vào là cảm động, nhưng với tư cách là mẹ của Cố Hoài, bà chỉ cảm thấy đau lòng và không cam tâm.  

 

“Hôm đó tôi cũng đã tìm cô, cũng ở quán cà phê này. Văn Hi, cô đã đích thân hứa với tôi, sẽ tránh xa Cố Hoài, sẽ nói với thằng bé những lời độc ác để nó từ bỏ.”

 

“Cô mất trí nhớ à? Vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết, tại sao mọi người đều nói cô ghét thằng bé.”

  

“Vì cô không có mặt mũi nào, vì cô cảm thấy tội lỗi, dù tội lỗi của cô chưa bao giờ đem lại chút ích lợi nào!”  

 

Mẹ Cố ngồi xuống, dường như mệt mỏi tột cùng.  

 

“Văn Hi, trí nhớ của cô có thể phục hồi, cô đã nghĩ qua chưa? Sau khi nhớ lại tất cả, nếu cô vẫn thích Tống Ly, thì cô bảo Cố Hoài phải làm sao bây giờ?”  

 

21

 

Tôi nhớ lại rồi.  

 

Một mình trên đường về nhà, tôi lạc lõng băng qua đường, trong khoảnh khắc đám đông tan biến, tôi nhớ lại.  

 

Năm đầu đại học, tôi và Cố Hoài cãi nhau vì Tống Ly, tôi bảo anh ấy đừng quan tâm tôi nữa, vì trong lòng nghĩ rằng, anh ấy đã từ chối tôi, còn cản trở tôi và người khác, thật là vừa đá bóng vừa thổi còi.  

 

Sau một thời gian im lặng, tình cảm của tôi và Tống Ly càng thêm sâu đậm, sau một bữa tiệc, tôi và Cố Hoài lại liên lạc được với nhau.  

 

Anh ấy rất cẩn thận hỏi tôi có muốn đến xem anh ấy thi đấu không.

 

Tôi nhìn Tống Ly đang bận rộn với dự án cùng Trì Noãn Noãn, cũng giống như đang ngoại tình, lén lút trả lời anh ấy một câu “được”.

 

Chúng tôi lớn lên cùng nhau là bạn tốt, đi xem anh chơi một trận bóng, không có gì lớn lao cả.

 

Tôi chưa bao giờ đến đội của họ, nên vô tình lạc vào phòng thay đồ nam, bị một người chọc ghẹo, anh ta nắm lấy tóc đuôi ngựa cao của tôi, không cho tôi đi, cười nói với đồng đội.

 

“Cô nàng này không tồi nhỉ? Là bạn gái của ai đấy? Đến đây tìm đàn ông à?”

 

Hôm đó là trận giao hữu giữa đội của họ và Cố Hoài, anh ây đi vào, không mấy thân thiện mà giải cứu tôi khỏi tay người đó.

 

Tôi không coi chuyện đó là quan trọng, vẫn vui vẻ nói đùa với Cố Hoài.

 

Sau trận đấu, người đó ác ý chặn đường tôi, hôm đó, tôi suýt bị xâm hại, nếu không phải tôi có chút kỹ năng tự vệ, thì có lẽ người đó đã thành công rồi.

 

Sau đó Cố Hoài đánh anh ta một trận trước mặt nhiều người, đương nhiên là người đàn ông nào, bị chỉ trích và cảnh báo như vậy, đều sẽ ghim hận trong lòng.

 

Sau đó Tống Ly và tôi lại cãi vã, anh ta nói tôi đã hứa sẽ không liên lạc với Cố Hoài.

 

“Anh cũng không giữ khoảng cách với Trì Noãn Noãn, Tống Ly, anh có gan thì hứa với tôi là anh sẽ không gặp cô ta nữa đi!” 

 

Tôi tức giận mắng.

 

Tống Ly ngạc nhiên.

 

“Văn Hi, em hãy nói có lý chút đi, tôi và cô ấy cùng một chuyên ngành, dự án cùng đăng ký, em biết tất cả những điều này, bây giờ em lại lấy điều này ra để làm ầm lên, sao em lại trở nên vô lý thế này?!”

 

Lúc đó, tôi không biết cách đối phó với những tình huống như thế này, nên tức đến mức trào nước mắt.

 

Có lẽ chính sự từ chối kiên quyết của Cố Hoài sau kỳ thi đại học đã khiến mỗi lựa chọn sau đó tôi đều chọn Tống Ly.

 

Và Cố Hoài nhận ra mỗi lần anh ấy can thiệp, thì tôi lại bị tổn thương về mặt tình cảm, nên cuối cùng anh quyết định buông tay.

 

Trận chung kết anh ấy bị thương, tôi đáng lẽ nên đi xem, nhưng vì Tống Ly hủy hẹn vào phút cuối.

 

Sau đó Tống Ly buồn bã nói với tôi.

 

“Anh biết mình sẽ làm tổn thương cậu ấy, nhưng cậu ấy đã bị thương và cũng có khả năng chữa lành, tại sao phải kiên quyết truy cứu trách nhiệm của đối phương?”

 

“Người ta biết mối quan hệ giữa anh và em, nên sau này sẽ không hợp tác với gia đình anh nữa.”

 

“Văn Hi, em biết bố ghét anh đến mức nào mà, nếu trong đời này, anh không thể làm cho mẹ tự hào, thì có lẽ, anh sẽ mãi mãi thua người phụ nữ đó và đứa trẻ kia.”

 

Tôi đã chứng kiến sự phản bội dứt khoát của bố Tống Ly, cũng biết Tống Ly bị tổn thương nhiều như thế nào trong việc này.

 

Trái tim tôi nghiêng về anh ta, dù biết sự nghiêng này, là đang đạp lên nỗi đau của Cố Hoài.

 

Tại sao tôi không liên lạc với Cố Hoài trong bao nhiêu năm đó? Còn nói những lời đắng cay rằng sau này đừng liên lạc với tôi nữa?

 

Vì mẹ Cố nói đúng.

 

Vì tôi, cảm thấy chột dạ.

 

Trong bốn năm không liên lạc ấy, hộp thoại của chúng tôi như không còn sự sống, luôn luôn yên tĩnh như thế.

 

Dù trong tình yêu tôi bị tổn thương đến mức nào, tôi cũng không dám liên hệ với anh. 

 

Và anh, từng cẩn thận hỏi tôi một câu.

 

“Cậu thật sự không nói một câu “Chúc mừng năm mới” với tôi sao?”

 

Tôi chỉ có thể ôm lấy điện thoại, khóc nghẹn ngào.

 

Lần bố tôi nhập viện vì nhồi máu cơ tim, đó là lần duy nhất tôi không giữ được mình, đã liên lạc với anh, và anh cũng thật tận tâm, từ đầu đến cuối, không bắt tôi phải gặp mình một lần.

 

Bảy năm qua tôi đã làm gì?

 

Tôi, điên rồi sao?

 

22

 

Cố Hoài tìm thấy tôi ở sân chơi dưới lầu.

 

Tôi đang chơi bắn bi cùng một đám trẻ con, thắng nhiều đến mức chúng sắp khóc, rồi lại trả lại cho chúng.

 

Tôi ngẩng đầu, thấy Cố Hoài đang thở hổn hển, vẻ lo lắng pha lẫn sợ hãi.

 

“Còn tưởng cậu đi đâu mất rồi.” 

 

Cố Hoài cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào vết thương của tôi.

 

“Không phải muốn đến đón tôi sao? Tôi đã đợi cậu nửa ngày, cuối cùng đợi được người của mẹ tôi.”

 

Tôi nhìn anh, muốn cười nhưng không cười nổi, mở miệng, nước mắt lại rơi.

 

“Cố Hoài… xin lỗi cậu.”

 

Dưới lầu có nhiều phụ huynh, Cố Hoài cũng không ngại họ nhìn mình như một trò đùa, anh ôm tôi an ủi một hồi lâu, bất đắc dĩ chào hỏi mọi người mình gặp, rồi dẫn tôi về nhà.

 

Tôi thực sự không biết phải nói gì với anh.

 

Cuối cùng, tôi khóc nức nở, ôm lấy cổ anh, và nói xin lỗi anh.

 

“Không cần.”

 

Cố Hoài nghe tôi nói xong, cũng bình tĩnh trả lời tôi, giọng rất nhẹ.

 

“Mẹ tôi đã tìm gặp cậu, tôi biết.”

 

“Tôi cũng đã đoán được suy nghĩ và lựa chọn của cậu.”

 

“Có lẽ vì quá yêu thương, tôi đã tin là thật. Văn Hi, khi cậu nói trực tiếp với tôi rằng “coi như tôi có lỗi với cậu, từ nay về sau không liên lạc nữa”, lúc đó tôi thực sự nghĩ rằng, cậu ghét tôi.”

 

“Đau lòng không giả vờ được, nên tôi đã mất nhiều năm mà không thể bình thường lại được, nhưng rồi cũng sẽ qua thôi.”

 

“Bởi vì, tôi thực sự rất yêu cậu.”

 

Vì thế, anh ôm tôi nói với Tống Ly, tôi không thua.

 

Vì thế, anh xông vào phòng bệnh của tôi, nói với người ở đầu dây điện thoại rằng “nếu tôi không đến, thì ai sẽ đến”.

 

Dù tôi có thể sẽ nhớ lại mọi thứ.

 

Dù tôi có thể là Văn Hi của bảy năm trước chỉ trong một tháng.

 

Đều không sao cả.

 

Đôi mắt tôi lập tức ngập trong nước mắt.

 

Cố Hoài nhẹ nhàng an ủi tôi, như ngày xưa, nói với tôi rằng khóc sẽ hỏng não, Tiểu Hi đừng khóc nữa.

 

Cảm xúc trong trái tim bị chạm vào, không nơi để giải tỏa, tôi chặn miệng anh lại.

 

Nước mắt mặn chát.

 

Còn anh thì ấm áp.

 

Môi dưới của tội bị anh cắn, sau đó lực tay ôm eo trở nên mạnh hơn, anh ôm chặt lưng tôi đẩy lên, như thể muốn đưa tôi vào miệng cọp.

 

Dù vậy, tôi cũng không chịu buông ra, cắn trả mạnh mẽ, lực tay của Cố Hoài nhẹ lại, anh cười, rồi từ từ làm tôi mềm nhũn dưới ngón tay anh.

 

Tôi không rõ là ai đã bắt đầu kéo áo của ai trước.

 

Khi tôi nhìn vào ánh mắt anh, tôi thấy lửa ở trong đó.

 

Ngày thi tốt nghiệp đó, anh bước ra từ lớp học, như gió mát và ánh trăng, ánh mắt rạng rỡ, như thể hy vọng từ ngày hôm đó đi cùng tôi đến một tương lai mới. 

 

Vì vậy, tôi mới dũng cảm, cảm thấy có thể có một khả năng khác với anh.

 

Nghĩ về ngày tỏ tình, tôi hối hận.

 

Hối hận vô cùng, tôi ước gì cuộc đời có thể bắt đầu lại.

 

Dù biết anh đã từ chối tôi, tôi cũng nên chạy trở lại, ngăn anh lại, và nói với anh.

 

“Tôi có điểm nào không tốt? Điểm nào không làm cậu thích? Cố Hoài, rõ ràng cậu rất thích tôi, tôi cảm nhận được mà!”

 

Tôi nên dũng cảm hơn một chút.

 

Được Cố Hoài ôm lên, tôi cong người như một con tôm đã được luộc, và trong khoảnh khắc được đặt xuống, tôi ôm lấy anh, run rẩy.

 

“Tống Ly nói… anh ta đã chạm qua tôi… cậu không…”

 

Cố Hoài che mắt tôi lại.

 

Giọng anh khàn đặc.

 

“Nếu em không thích những ký ức này, anh sẽ giúp en xóa sạch…”

 

Đêm tối rối ren.

 

Người tôi thầm yêu ban đầu giờ đang trong vòng tay tôi, đã gỡ bỏ vẻ e thẹn, anh ôm chặt lấy tôi.

 

24

 

Cuối cùng Tống Thiên Lãng cũng biết chuyện tôi và Tống Ly ly hôn, tôi bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của ông ta, tiếp theo là hàng loạt tin nhắn từ Tống Ly.

 

Tôi dừng lại, chặn anh lại một chút, sau đó lại được anh kéo vào lòng.

 

“Đối phó với những người em không thích sẽ bị nhức đầu đó.” 

 

Cố Hoài giật lấy điện thoại của tôi, nghiêm túc khuyên nhủ tôi.

 

Tôi duỗi mình.

 

“Vậy cái gì không làm đau đầu?”

 

Ánh mắt Cố Hoài trở nên sâu thẳm, anh hôn tôi.

 

“Để anh làm, không mất công sức.”

 

…Thật tệ.

 

Ký ức của tôi lại thức tỉnh một chút, tối qua, trước khi đi vào giấc ngủ sâu, tôi đã nhớ lại chuyện về lần bố tôi nhập viện.

 

Lúc đó, mối quan hệ giữa tôi và Tống Ly đã rất tệ, có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ sự kiện này, tôi dần dần cảm thấy chán nản anh ta, và khi anh ta đề xuất ly hôn lần tiếp theo thì tôi đã đồng ý một cách dễ dàng.

 

Không biết bao nhiêu lần anh ta bỏ rơi tôi để tìm Trì Noãn Noãn, không biết bao nhiêu lần hiểu lầm tôi, công khai thiên vị Trì Noãn Noãn.

 

Ban đầu, tôi nghĩ rằng, có lẽ đây là một mối quan hệ tôi nhận được sau khi từ bỏ Cố Hoài, chi phí chìm quá lớn, tôi không thể từ bỏ, nếu không, làm sao tôi xứng đáng với việc từ bỏ Cố Hoài.

 

Nếu một ngày anh ấy quay lại và hỏi tôi tại sao tôi lại sống như vậy, tôi phải làm sao.

 

Khi sự thất vọng chồng chất, trong ngày mưa to đó, tôi không gọi được cho Tống Ly, không thể tìm được ai giúp đỡ, Trì Noãn Noãn gọi điện cho tôi và nói.

 

“Tống Ly đã uống rượu và ngủ quên, anh ta nắm tay tôi, tôi không thể rời đi, Văn Hi, cậu nói nhỏ thôi, bố cậu thế nào rồi?”

 

Người bạn từng thân thiết như vậy, bây giờ lại hỏi tôi câu hỏi với giọng điệu bình tĩnh và nghiêm túc như thể hưởng thụ sự đau khổ của tôi.

 

Và người đàn ông luôn nói không có gì với cô ta, đêm khuya lại ở chung một phòng với cô ta.

 

Chính trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mệt mỏi.

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page