Văn Hi

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Vì vậy, vào khoảnh khắc này, đương nhiên ông ta có quyền đặt câu hỏi.

 

Tống Ly hoàn toàn sụp đổ, anh ta chậm chạp nhận ra rằng, dù là khách hàng công ty hay đời sống cá nhân gia đình, thì tôi, Văn Hi, đã can thiệp sâu đến mức một thỏa thuận ly hôn không thể giải quyết được nữa.

 

Tống Ly nói với tôi: 

 

“Anh sẽ ký.”

 

“Ba, gần đây con và Tiểu Hi cãi nhau, nhưng con sẽ làm hòa với cô ấy, chuyện của Văn-Tống ở đây không cần ba phải quản, mọi thứ vẫn ổn.”

 

Từ lâu Tống Thiên Lãng đã học được cách buông tay Tống Ly dưới sự thuyết phục của tôi, ông ta nhìn Trì Noãn Noãn với nụ cười nhạt, cảnh cáo Tống Ly.

 

“Tự gánh lấy hậu quả, tốt nhất là anh nên như vậy.”

 

Tôi cũng không giải thích, dù sao tôi cũng muốn Văn-Tống tốt lên, tôi là cổ đông mà.

 

Tống Ly cùng tôi tiễn Tống Thiên Lãng đi, Trì Noãn Noãn chỉ có thể đứng sau trợn trừng mắt.

 

“…Văn Hi, trí nhớ của em đã trở lại rồi phải không?”

 

Khi tôi đi, Tống Ly kéo tay tôi.

 

Tôi dừng lại.

 

“Không hẳn, anh nói cho tôi biết giữa tôi và Cố Hoài đã xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ kể cho anh nghe tất cả những gì tôi có thể nhớ về công việc. Cố Hoài không chịu nói với tôi.”

 

Sắc mặt Tống Ly thay đổi, anh ta nắm tay tôi càng chặt.

 

“Hừ, mơ đi.”

 

Trì Noãn Noãn đuổi theo ra ngoài.

 

Tôi cười với anh ta.

 

“Nhanh về mà làm hòa đi, anh chi ra một khoản tiền lớn cho tôi, chỉ để người ta có danh nghĩa chính thức, giờ được rồi lại để bên lề? Cẩn thận mất cả chì lẫn chài đấy, Tống tổng.”

 

Dường như Tống Ly không thể tin được rằng tôi lại gọi anh ta như vậy, cho đến khi Trì Noãn Noãn tiến lên và siết chặt tay anh ta, ánh mắt của anh ta vẫn nhìn với theo tôi.

 

Chỉ vì những hiểu lầm giữa anh ta và tôi, những hiểu lầm xuất phát từ Trì Noãn Noãn, sự lạnh nhạt của anh ta đối với tôi…

 

Và những lời lẽ sỉ nhục mà anh ta đã nói với tôi, tất cả đều định đoạt rằng bây giờ, Văn Hi tôi, dù có mất trí hay không, cũng không thể là bạn với anh ta.

 

Tôi gửi thông tin hẹn qua, sau đó đã chặn WeChat của anh ta.

 

Nhưng tôi vẫn không thể nhớ được lý do tại sao tôi và Cố Hoài lại không hề liên lạc với nhau.

 

Dường như đó là điều sâu kín nhất trong lòng mà tôi không muốn chạm vào.

 

Mỗi lần cố nhớ lại, đầu tôi lại đau buốt.

 

Tôi chỉ nhớ, khi tôi và Tống Ly mới bắt đầu, Trì Noãn Noãn luôn nhảy vào giữa, Cố Hoài đã nhắc nhở tôi vài lần rằng tôi đã yêu nhầm người, nhưng tôi không chịu nghe.

 

Và Tống Ly đã cãi nhau vài lần với tôi, thậm chí đe dọa tôi, bảo tôi cắt đứt quan hệ với Cố Hoài, và tôi thực sự đã nói với Cố Hoài rằng “từ nay về sau đừng tìm tôi nữa”.

 

Thật ngu ngốc.

 

Ngu ngốc đến mức bây giờ tôi muốn lao về quá khứ tát mình mấy cái.

 

Không ngờ lý do tôi biết được lại từ miệng của một người mà tôi không thể ngờ tới.

 

19

 

“3:10 tàu cao tốc, trước 4 giờ về đến nhà.” 

 

Cố Hoài báo cáo thời gian cho tôi, dừng lại một chút, có vẻ như nhận ra điều gì đó.

 

“Cậu đừng đến đón tôi.”

 

“Haha, cậu nghĩ quá nhiều rồi.”

 

Sau khi lấy được giấy ly hôn, tôi ngồi trên taxi, cảm thấy có lỗi.

 

“…Hy vọng là khôn.” 

 

Cố Hoài ngừng lại một chút, rồi cười.

 

“Chăm sóc cái đầu của cậu thật tốt nhé, Văn Hi, đó là thứ tôi quan tâm nhất.”

 

“Biến.”  

 

Tôi đỏ bừng mặt, cúp điện thoại.

 

Thực ra những ngày này, tôi và Cố Hoài ở bên nhau rất tốt.

 

Ừ, là trên mức bạn bè, dưới mức người yêu, bởi một mặt vết thương của tôi chưa lành, việc tắm gội và những việc khác đều cần anh ấy giúp đỡ.

 

Mặt khác, cả hai đều biết về tình cảm thời thiếu niên của nhau, vì vậy dù biết đã từng có hiểu lầm nhưng vẫn muốn tiếp tục lại gần nhau.

 

Tài xế bất ngờ dừng lại, tôi ngẩng đầu lên, thấy một người đứng trước cửa sổ xe.

 

Bóng dáng quen thuộc.

 

“Mẹ Cố?” 

 

Tôi quá bất ngờ, liền nhảy xuống xe, ôm lấy bà.

 

“Mẹ Cố! Cháu là Văn Hi đây! Bác đẹp quá, bảy năm rồi mà vẫn trẻ trung như vậy… hahaha…”

 

Mẹ Cố dường như không hề nghĩ tôi sẽ có phản ứng như vậy, bà cứng đờ một hồi lâu, cuối cùng mới kiên nhẫn đẩy tôi ra khỏi người mình.

 

Tôi thấy vòng mắt bà nhanh chóng đỏ lên, khóe miệng cũng vì cảm xúc mà co giật hai lần, hít một hơi mới nói.

 

“Bên Cố Hoài tôi đã sai người đi đón rồi, Văn Hi, tôi mời cô uống tách cà phê một lát, được không?”

 

“…Bác.” 

 

Bà ấy như vậy, tôi cũng không dám vui đùa nữa.

 

Trong lòng tôi mơ hồ biết bà ấy muốn nói chuyện gì với mình, nhưng vẫn rất nịnh nọt chọn đồ uống, cho mình một ly sữa, sau đó cười tươi đưa đường cho bà.

 

“Hai viên đường miếng, không dùng kem, 60% đá, hehe.”

 

“Mẹ Cố dạo này thế nào, bác chăm sóc da ở đâu vậy ạ, để cháu học hỏi một chút, về kể cho mẹ cháu nghe…”

 

Mẹ Cố uống một ngụm cà phê, vòng mắt có vẻ càng ẩm, nhưng ánh mắt có vẻ lạnh lùng.

 

Thực ra là, vô cùng lạnh lùng.

 

“Bác nghe nói cô bị mất trí nhớ, nên mới có thể ở đây ngồi nói chuyện tốt đẹp với cô, nếu không, Văn Hi, nếu là trước khi cô mất trí, thì tách cà phê này, lẽ ra giờ này đã đổ lên đầu cô rồi.”

 

Nghe người thân yêu nói những lời đắng cay nhất, cảm giác đó như thế nào nhỉ?

 

Nụ cười của tôi dần dần phai nhạt.

 

Tôi biết rằng khoảnh khắc này sớm muộn gì cũng sẽ đến, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vẫn không nỡ từ bỏ những tình cảm đã nuôi dưỡng cùng Cố Hoài trong những ngày qua.

 

Thực sự, chỉ nghe những lời mà Tống Ly nói hôm đó, tôi đã khó tưởng tượng những chuyện đó xảy ra với Cố Hoài sẽ như thế nào.

 

Tôi cũng đã đi xác minh từ bạn học, đại khái giống như những gì Tống Ly nói, tôi không dám đối mặt với sự thật, vì vậy những ngày này tôi cũng chẳng hề nhớ lại được gì.

 

Tôi mím môi, cười buồn nói.

 

“Bác cứ nói ạ.”

 

“Hồi nhỏ bác rất yêu thương cháu, mặc bác cô và bác Cố đều bận, để Cố Hoài ở nhà chúng cháu, nhưng sau khi bác Cố thăng chức, thậm chí cả việc chia nhà  cũng có phần của nhà cháu.”

 

“Cháu nhớ tất cả những điều tốt đẹp mà bác đã làm cho cháu, bây giờ cháu cũng biết mình đã từng làm tổn thương Cố Hoài.”

 

“Bác muốn nói gì, cháu đều sẽ đồng ý, cũng sẽ không để trong lòng.”

 

Mẹ Cố dường như không ngờ tôi lúc này lại hiểu chuyện đến vậy.

 

Bà ngừng lại một lúc, cười buồn một hồi lâu.

 

“Nếu cô luôn như vậy thì tốt rồi, nhưng Cố Hoài là con ruột của tôi, cả đời thằng bé không trải qua bất kỳ khó khăn nào cả.”

 

“Văn Hi, tất cả những khó khăn của nó đều là do cô, tôi không thể nhìn cô hủy hoại thằng bé, hại hết lần này đến lần khác!!”

 

Trái tim tôi như bị đâm thấu.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi mới dám nhìn thẳng vào mắt bà với ánh mắt kiên định.

 

Mẹ Cố đưa cho tôi vài tấm hình.

 

Địa điểm là ở nước ngoài.

 

Cảnh là lễ tốt nghiệp.

 

Trong đó không có Cố Hoài.

 

“Đó là cách đây nửa năm.” 

 

Mẹ Cố day day huyệt thái dương.

 

“Cố Hoài tốt nghiệp tiến sĩ, hai ngày trước lễ tốt nghiệp thằng bé nhận một cuộc điện thoại, nó về nước mà không thông báo cho giáo sư, hôm sau lễ tốt nghiệp có công ty quốc tế tìm thằng bé ký hợp đồng, nhưng nó cũng không có mặt.”

 

“Ngày đó, bố cô bị nhồi máu cơ tim nhập viện, Cố Hoài biết người gọi điện là cô.”

 

“Vì vậy dù cô không nói gì, nhưng chỉ vì một cuộc điện thoại đó mà thằng bé vẫn quay trở về.”

 

“Ban đầu nó nhờ bạn bè sắp xếp chuyên gia cho bố cô, nhưng sợ tôi và ba nó can thiệp cản trở, nên nó giấu chúng tôi và vội vã trở về.”

 

“Chuyên gia đó yêu cầu một ân tình, thằng bé liền từ chối lời đề nghị có mức lương 2 triệu mỗi năm để trở về làm việc ở công ty khởi nghiệp của một người thân.”

 

Mẹ Cố nhìn tôi đầy oán hận.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm hình đó, trong đầu vang lên một tiếng nói.

 

Trong cơn mưa tầm tã, sấm sét, tôi không gọi được cho Tống Ly, hàng chờ taxi kéo dài đến nửa giờ sau. 

 

Trong cảnh hỗn loạn, tôi đã gọi số điện thoại nước ngoài mà bấy lâu nay chỉ dám giữ trong lòng, khóc nức nở nói với anh.

 

“Cố Hoài, giúp tôi với…”

 

Sau khi nghe thấy tiếng thở dài từ đầu dây bên kia, tôi đã nhận ra, mình không xứng.

 

Tôi vội vàng cúp máy.

 

Chiếc xe tôi đặt sau đó không lâu đã đến, chuyên gia cũng vậy.

 

Thực ra Cố Hoài không cần thiết phải vội vã trở về.

 

Nhưng anh ấy vẫn trở về.

 

Anh đứng ở góc tường, không tiến lại gần, chỉ trốn tránh, lén lút nhìn tôi, như thể sợ tôi ghét anh ấy.

 

Lạ thật, tại sao anh lại sợ tôi ghét anh ấy chứ?

 

Mẹ Cố nắm lấy tay tôi, nói từng chữ một.

 

“Phải chẳng cô đã nói là từ nay về sau không liên lạc nữa sao? Bốn năm trước, chính cô đã hứa với tôi mà!”

 

Đầu tôi đau buốt, tay cũng thế, nhưng tôi không vùng vẫy, chỉ nhìn chằm chằm vào bà.

 

“Năm thi đại học đó, thằng bé có thể đậu vào Đại Học Bắc Kinh, nhưng vì cô mà kết quả thi bị kéo xuống đến một trường đại học cấp hai, cô đã lén hạ điểm để tìm Tống Ly.”

 

“Cố Hoài thì hạ mình xuống để tìm cô. Nếu không vì cô thì sao thằng bé có thể điên cuồng như thế?”

 

“Kết quả là thằng bé đã đến trường mà cô đăng ký, nhưng cô lại không có mặt, cô làm sao xứng đáng với nó!”

 

“Điều đó thôi cũng đủ rồi.”

 

“Trận chung kết đội tuyển tỉnh năm đó, thằng bé là một tài năng có thể đi du học!”

 

“Nhưng tại sao người đó lại âm mưu chống lại nó, chỉ vì người đó đã từng tán tỉnh cô và bị Cố Hoài phê bình, người đó giữ hận trong lòng, cố ý làm nó bị ngã!”

 

“Cô nói với tôi rằng cô cũng không nghĩ nó sẽ nghiêm trọng như vậy, cô không nghĩ được, rồi sao nữa!”

 

“Chuyện xảy ra, vợ chồng tôi có thể giúp thằng bé giải quyết, tôi có thể khiến người đó phải ngồi tù!”

 

“Nhưng cô lại nói, gia đình người đó có hợp tác với công ty nhà Tống Ly, rồi đích thân đến xin Cố Hoài tha thứ cho người đó, Văn Hi, cô dựa vào đâu mà làm thế!”

 

“Những tổn thương thằng bé phải chịu vì cô! Cô đã đối xử với nó như thế nào!!”

 

Trời vừa mới quang đãng bỗng chốc chuyển âm u, ánh sáng mặt trời nhanh chóng biến mất, chui vào sâu trong đáy mây đen.

 

Trong cơn choáng váng, tôi như thấy lại ngày đó, tôi chạy đi tìm Cố Hoài, anh ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page