Văn Hi

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Không thể xem tiếp.  

 

Tôi cảm thấy hơi ngột ngạt.  

 

Tôi xuống giường đi vào nhà vệ sinh, vì đầu tôi bị thương nên không thể đi nhanh.

 

Tôi mở cửa và phát hiện một người đàn ông đang kh/ỏa th/ân.

 

Trên người Cố Hoài chỉ có một chiếc đồng hồ, anh ấy đứng hình hơn một giây khi nhìn thấy tôi.  

 

Tôi ngạc nhiên lùi lại, muốn đóng cửa, nhưng cửa vướng vào chân tôi, tôi vừa phải bảo vệ đầu mình vừa sợ ngã, chỉ có thể nhìn cánh cửa kêu kẽo kẹt, từ từ đóng trước mặt tôi.  

 

…Rồi lại từ từ mở ra.  

 

“Cố Hoài sao cậu tắm mà không đóng cửa!!!”  

 

“…Không ngờ một bệnh nhân lại nhanh nhẹn thế.”

 

“Cậu phải bồi thường mắt cho tôi!!!” 

 

Tôi nổi cơn thịnh nộ.  

 

“…Được.”  

 

Anh ấy là một kẻ lưu manh!!  

 

Tôi tức giận mà từ từ quay đi, che mặt, trong lòng vừa chua vừa đắng, làm sao năm đó anh ấy có thể không thích tôi mà bây giờ vẫn đối xử tốt với tôi như vậy chứ?  

 

Liệu có phải tôi bị anh ấy hành hạ đến mức đầu óc có vấn đề, nên mới đi tìm Tống Ly không?  

 

12  

 

Trong thời gian nằm viện, tôi hỏi một số bạn bè thân thiết về những chuyện quan trọng đã xảy ra trong vài năm qua với tôi.  

 

Chỉ có một vài điều.  

 

Tôi và Tống Ly thành lập công ty truyền thông công nghệ Văn-Tống.  

 

Trì Noãn Noãn thực ra là nhân viên sau này tôi giới thiệu vào.  

 

Cố Hoài đạt điểm thi đại học rất cao, nhưng lại chọn một trường đại học cấp hai của tỉnh, trường rất trân trọng, nên đã cho anh ấy cơ hội bảo lưu.  

 

Nhưng vào năm thứ hai đại học, anh ấy bị thương nặng trong một trận chung kết bóng rổ của đội tuyển tỉnh, gân bị đứt, buộc phải nghỉ ngơi một năm, tình hình sau này phụ thuộc vào quá trình phục hồi.  

 

Sau đó, anh ấy quyết định bỏ học, ra nước ngoài.  

 

Còn tôi, dù điểm cao hơn Tống Ly khoảng 50 điểm, vẫn chọn cùng một trường với anh ta, và Trì Noãn Noãn nữa.  

 

Có lẽ, số phận chúng tôi bắt đầu thay đổi ngay sau khi kết thúc kỳ thi đại học.

 

13

 

Khi tôi gõ cửa nhà Tống Ly, người mở cửa là Tống Ly mà tôi đã nửa tháng không gặp.  

 

Tôi chẳng hề gửi tin nhắn cho anh ta, cũng không mong đợi có ai ở nhà, tôi chỉ nghĩ rằng mình là chủ nhà, dù sao cũng có thể yêu cầu bảo vệ mở cửa.  

 

Khi Tống Ly thấy tôi, anh ta sững sờ. 

 

Anh ta đột nhiên lảo đảo tiến về phía tôi, ôm chặt lấy tôi.  

 

Anh ta thở hổn hển, giọng nói khàn khàn và không cam lòng nói bên tai tôi.

 

“…Sao lâu thế mà em lại không gửi cho anh một tin nhắn nào.”  

 

“Dù chúng ta đã ly hôn, nhưng nếu em bị thương, anh vẫn sẽ quan tâm đến em mà.”  

 

“…Sao em nỡ lòng nào?”  

 

Người này thật kỳ lạ.  

 

Ly hôn là do anh ta ép tôi, có lẽ anh ta đã quen với việc tôi theo đuổi, không nỡ rời bỏ anh ta, giờ lại không chịu nổi việc tôi bỗng nhiên thay đổi sao?  

 

“Vì tôi không nhớ nữa, không nhớ chúng ta bắt đầu thế nào, cũng không nhớ cụ thể anh đã làm gì tồi tệ với tôi, tôi không còn cảm xúc với anh.” 

 

Tôi sợ bị thương nên không vùng vẫy, đầu tôi quan trọng hơn một chút lý lẽ của mình.  

 

Tôi nghiêng đầu lạnh lùng nhìn anh ta.

 

“Không phải anh biết rồi sao? Tôi mất trí nhớ trên đường đi ly hôn mà.”  

 

Đôi mắt Tống Ly, bỗng nhiên trở nên đỏ ngầu, như thể bị tổn thương sâu sắc.  

 

“…Không nhớ gì hết sao? Không một chút nào sao?”  

 

“Ừm. Trí nhớ của tôi chỉ dừng lại sau khi thi đại học.” 

 

Tôi trả lời thật lòng, rồi nhíu mày.

 

“Anh có thể buông tôi ra không?”  

 

“Sau kỳ thi đại học?”

 

Tống Ly dường như cũng nhớ ra điều gì đó, qua tôi mà nghĩ về một người nào đó, về những lời tôi đã nói với anh ta vào một đêm nào đó.

 

Bỗng nhiên cả người anh ta trở nên căng thẳng, anh ta đẩy tôi vào tường và hung hăng hôn tôi:

 

“Em không thể…”

 

“Văn Hi, em không thể quay lại ngày đó!”

 

“Em không thể chọn anh ta, em là của anh…”

 

Tôi thực sự hoảng sợ, khi bị một người đàn ông dùng sức mạnh chèn ép, cảm giác sợ hãi tràn ngập tôi, dù cố gắng tôi cũng không thể thoát ra.

 

“Là em đã hứa với anh, không liên lạc với anh ta nữa, không để anh phải ghen tuông, Văn Hi, em quay lại đây cho anh!!” 

 

Tống Ly rất điên cuồng, anh ta không biết làm thế nào để chấp nhận điều này, môi anh ta lộn xộn ngấu nghiến môi tôi, dường như muốn nuốt chửng tôi, tạo ra một phiên bản mới của tôi.

 

Một sức mạnh lớn đột ngột kéo anh ta ra sau, sau đó dùng bộ ngực ấm áp đỡ lấy tôi, đấm một cú tách chúng tôi ra.

 

Tôi hoảng sợ.

 

Tôi ôm lấy người này theo bản năng.

 

Cố Hoài rất giận dữ nhưng lại run rẩy, anh cẩn thận ôm tôi vào lòng, vuốt lại mái tóc bị xáo trộn của tôi.

 

Anh không nói chuyện với Tống Ly, chỉ cẩn thận kiểm tra xem tôi có sao không.

 

Sau khi bị đánh, Tống Ly đứng dậy, dường như do say rượu mà cả người anh ta lảo đảo, nhìn Cố Hoài như thể đối mặt với kẻ thù lớn, bỗng nhiên anh ta nổi giận cười lớn, nói.

 

“Cậu có thấy mình đáng khinh không, Cố Hoài.”

 

“Văn Hi đã nói với cậu những lời quá đáng như vậy, mà cậu vẫn quay lại quan tâm cô ấy? Làm sao cậu có thể không có chút tự trọng nào của một người đàn ông như thế hả?

 

“Sự nghiệp thể thao của cậu bị hủy hoại vì cô ấy, nhưng cô ấy bảo cậu đừng để tâm, cũng đừng kiện người đó, cậu nghe lời cô ấy, vậy mà sau nhiều năm cô ấy gọi, cậu vẫn như một con chó chạy trở lại.”

 

“Cô ấy đã ngủ với tôi, tôi biết rõ từng điểm nhạy cảm của cô ấy, cậu cũng muốn cái đó sao?”

 

Lời nói đó khiến tôi bị sốc. 

 

Ngay cả khi tôi đang mất trí nhớ, đầu tôi vẫn ong ong. 

 

Dù sao chúng tôi cũng từng là những người thân thiết nhất, người bạn đời đầu gối tay ấp. 

 

Anh ta ngoại tình, ép tôi ly hôn trước, sau đó lại không cho phép Cố Hoài quay lại tìm tôi.

 

Và bây giờ anh ta nói những lời lẽ nhục mạ tôi trước mặt người bạn tốt nhất của tôi từ bé đến lớn.

 

Tay Cố Hoài nắm chặt thành nắm đấm. 

 

Anh hít một hơi sâu, không tức giận, thay vào đó lại mỉm cười, như thể đang hòa giải với những năm tháng lố bịch của mình. 

 

Anh ấy luôn biết tôi giỏi đánh nhau. 

 

Thói quen đến đón tôi sau giờ học võ karate, sau đó nhìn chằm chằm vào tôi không cho tôi uống nước ngọt, tôi học bao nhiêu năm, anh ấy cũng mua nước điện giải cho tôi bấy nhiêu năm.

 

Tôi nghĩ có lẽ anh ấy cũng hơi thích tôi một chút. 

 

Nhưng sau khi tôi nhờ người chuyển tờ giấy nhắn cho anh ấy, anh ấy không đến cuộc hẹn, thay vào đó là Trì Noãn Noãn mang lại tờ giấy với chữ viết rõ ràng của anh ấy.

 

“Văn Hi, đừng khiến tôi cảm thấy ghê tởm cậu, sau này những lời này, một chữ cũng đừng nhắc lại với tôi nữa, nếu không, chúng tôi không cần làm bạn nữa.”

 

Sao lại như vậy? Sai ở đâu vậy? 

 

Cố Hoài vuốt ve mái tóc của tôi, như thể đã giải tỏa được gánh nặng, thấy tôi đã nghe thấy mọi thứ, cũng không thể giấu diếm nữa, anh cười.

 

“Cậu đã thấy tôi đánh nhau bao giờ chưa? Văn Hi.”

 

Chưa.

 

Tôi chỉ mới thấy anh ấy chơi bóng rổ.

 

Học bá luôn giữ mình trong sạch và lạnh lùng, hóa ra lại là thành viên của đội bóng rổ tỉnh, từ đội thiếu niên đi lên.

 

Có một lần đội tỉnh chọn sân bóng rổ của trường chúng tôi làm nơi tổ chức thi đấu, toàn trường lần đầu tiên thấy Cố Hoài cởi bỏ đồng phục, mặc bộ đồ bóng rổ.

 

Mồ hôi đầy đầu, ghi điểm khắp sân, lấp lánh chói lọi.

 

Làm sao vận động viên lại không biết đánh nhau, anh ấy đưa tôi vào nơi an toàn, rồi tức giận đến cực điểm nắm cổ áo của Tống Ly.

 

Cả hai ánh mắt đều tràn đầy hận ý.

 

Khi tôi phản ứng lại, những món đồ nội thất tôi thấy hơi chướng mắt kia, đã gần như bị phá hủy hết.

 

Tôi đã báo cảnh sát, khi cảnh sát đến, tôi lập tức chạy đến Cố Hoài.

 

Trì Noãn Noãn đến, khuôn mặt cực kỳ khó coi.

 

Nhìn thấy tôi và Cố Hoài nắm tay nhau, cô ta ngẩn ngơ khá lâu, sau đó nhìn về phía Tống Ly, tiến lại để giúp đỡ anh ta, nhưng Tống Ly đột nhiên vung tay cô ra.

 

Trì Noãn Noãn: “…”

 

Tống Ly phản ứng lại.

 

Anh ta bụm mặt, khàn giọng nói.

 

“Xin lỗi… Những ngày này anh luôn quan tâm đến cảm xúc của em nên không đi thăm Văn Hi, anh cảm thấy rất khó chịu.”

 

“Noãn Noãn, dù sao cũng là người anh đã ở bên cạnh nhiều năm, anh không nỡ.”

 

Trì Noãn Noãn nhúc nhích môi, cô ta khá thông minh, không nói một lời nào, chỉ giọng run rẩy.

 

“Em biết. Đúng rồi, hôm nay em đến bệnh viện, con bé rất khỏe.”

 

Tống Ly sững sờ.

 

Anh ta nhìn khuôn mặt mỉm cười của Trì Noãn Noãn, rồi nhìn xuống bụng cô ta, cuối cùng là ánh mắt chết lặng nhìn về phía tôi.

 

Tôi không biết phải nói gì.

 

Nói thế nào đây?

 

Trong khi họ đánh nhau, đầu tôi đau như búa bổ, có lẽ cũng vì lời nói của Tống Ly đã kích thích, cuối cùng tôi nhớ lại một số chuyện.

 

Những ngày trước, khi Cố Hoài trở về để tiếp tục kỳ nghỉ, đội giao thông đã tìm đến tôi.

 

Họ nói sau khi trích xuất camera giám sát vụ tai nạn, thấy rằng hành trình lái xe của tôi rất lạ.

 

Hôm đó tôi nên đang trên đường đến cục dân chính, kết quả là sau khi nhận một cuộc điện thoại đã quay đầu xe, camera giám sát cho thấy tôi đột nhiên mất kiểm soát cảm xúc, giậm chân ga, tay lái không nghe lời, tôi mới đâm thẳng vào lan can.

 

Tôi bắt đầu học lái xe với bố từ khi còn học lớp 11, lái xe rất táo bạo, chở hàng mạo hiểm.

 

Việc tự mình lái xe đâm vào lan can, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra với tôi.

 

Tôi nhớ lại một số việc lặt vặt, như Trì Noãn Noãn làm thế nào gọi Tống Ly đến vào ban đêm.

 

Như tôi miệt mài làm việc ở công ty, Tống Ly lại lấy cớ rời đi và tận hưởng thời gian bên cô ta.

 

Như Trì Noãn Noãn nói bà của cô ta bị người ta chế giễu là “cháu gái bà ở ngoài kia làm con giáp thứ mười ta”.

 

Bà ta bị kích động đến mức phát bệnh, khóc như mưa, trong khi tôi thực sự chưa bao giờ đến thăm nhà cô ta.

 

Và điều quan trọng nhất…

 

Ngày tôi gặp tai nạn xe, cuộc gọi tôi nhận.

 

Là cô ta, Trì Noãn Noãn, đã gọi cho tôi.

 

Sau khi cảnh sát hoàn tất bản ghi nhớ, xác định không ai bị thương nặng hoặc đòi hỏi trách nhiệm, họ đã để chúng tôi đi.

 

Tôi nắm tay Cố Hoài.

 

Nhưng Cố Hoài rút tay ra, anh kiểm tra vết thương của tôi trước, sau đó một tay cầm áo khoác, một tay ôm tôi.

 

Khi đi qua Tống Ly với vẻ mặt như chết lặng, Cố Hoài quay đầu nói.

 

“Đáng khinh hay không, quan trọng chăng? Cô ấy quan trọng hơn danh dự của tôi nhiều.”

 

Dường như Tống Ly bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, anh ta cười nhạt với Cố Hoài.

 

“Cô ấy bị mất trí nhớ phản ứng, Cố Hoài, Văn Hi sẽ nhớ lại thôi.”

 

Trái tim tôi chợt thắt lại, thực ra tôi cũng đã tìm hiểu qua.

 

Trừ khi là do yếu tố tâm lý cần can thiệp, nếu không thì mất trí nhớ do chấn thương não, ít thì một tháng, nhiều thì nửa năm, sẽ nhớ lại.

 

“Thì sao nào?”

 

Cố Hoài lại không hề để tâm, anh mỉm cười một cái, ôm chặt tôi.

 

“Tôi không sợ thua.”

 

Tống Ly có vẻ đã sụp đổ.

 

Vẻ mặt anh ta ngơ ngác, không thể nói nên lời.

 

Cố Hoài muốn bảo vệ tôi đi, tôi đột nhiên dừng lại, trái tim tôi đập rất nhanh, như thể quay lại đêm sau khi kết thúc kỳ thi đại học.

 

Nóng bức, khó chịu, hoảng loạn, vừa ra khỏi phòng thi, tôi đã chạy đến địa điểm hẹn, chờ đến khi đêm xuống, tin nhắn từ bố mẹ tôi đã làm điện thoại tôi nổ tung.

 

Tôi không chờ được anh ấy.

 

Lòng tự trọng của tôi, rất mạnh, danh hiệu “chị đại” của Minh Sơn, không cho phép tôi thừa nhận mình bị từ chối.

 

Tôi cũng thề không bao giờ nói tôi thích anh ấy lần thứ hai.

 

Tôi đột nhiên quay đầu nhìn Trì Noãn Noãn, mở miệng hỏi cô ta.

 

“Trì Noãn Noãn, năm đó tôi bảo cô đi nói với Cố Hoài đến buổi hẹn, cô đã nói với anh ấy chưa? Mảnh giấy anh ấy viết cho tôi, thật sự, là anh ấy viết cho tôi chứ?”

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page