***Phần phụ trước ngày đó của Văn Hi
11 giờ 30 phút, giày cao gót siết chặt làm đôi chân tôi đau nhức, sau khi làm việc xong, tôi muốn giãn cơ và tập quyền Anh một lát.
Nhưng tôi lại vô thức nhìn sang phòng làm việc bên cạnh, dù không còn ai nhưng môi trường làm việc vẫn khiến tôi cảm thấy bị ràng buộc.
Khi tắt máy tính, tôi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của mình trong màn hình, tôi sững sờ một lúc, rồi mới nhớ ra ngày mai mình sẽ ly hôn.
Từ 18 tuổi đến 25 tuổi, tôi đã cố gắng hết sức, từ ngây thơ đến lão luyện.
Tại sao lại rơi vào kết cục này.
Đột nhiên, tôi cảm thấy rất oan ức.
Khi trở về nơi ở đã là hơn nửa đêm, bảo vệ khu dân cư lịch sự chào hỏi tôi, sau đó ngạc nhiên nhìn tôi đi vào, dường như tự hỏi tại sao tôi luôn một mình.
Ngày chuyển đến, cậu ấy còn giúp tôi dọn đồ, cười hỏi.
“Chị, sao không có người đàn ông nào giúp vậy?”
Tôi nhìn cậu ấy, lòng cảm thấy chua xót, nhưng cũng có chút không cam lòng, tôi ôm cái hộp đi qua bên cạnh rồi nói với cậu ta.
“Cậu thấy tôi cần à?”
Sau đó, bảo vệ lan truyền câu chuyện về người thuê nhà ở tầng 12, cô ấy gần như có sức mạnh phi thường.
Nhưng nếu có thể dựa dẫm, thì ai lại không muốn có người bảo vệ chứ?
Người từng nói sẽ bảo vệ tôi, cho tôi những điều tốt nhất, thì bây giờ, lại đang bảo vệ và giữ gìn người khác.
Hàng ngàn lần khi cả tôi và Trì Noãn Noãn cùng cần Tống Ly, thì anh ta đều bỏ mặc trách nhiệm, chạy đến với cái gọi là “Trì Noãn Noãn yếu đuối và không tự lo liệu được, cô ấy không mạnh mẽ giống như em”.
Anh ta biết tôi không thèm cãi vã lặt vặt, mỗi lần tôi đều chỉ hỏi anh ta thật sự quyết định như vậy sao?
Anh ta lại “lấy nhu thắng cương” với tôi và cau mày nói.
“Văn Hi, anh chỉ giúp cô ấy thôi, không có gì khác cả, ban đầu chính em đã yêu cầu anh giúp cô ấy mà.”
Mới đây, Trì Noãn Noãn gửi cho tôi một tờ phiếu siêu âm.
“Văn Hi, tôi xin lỗi, nhưng đứa trẻ của tôi cần một người cha.”
Lúc đó, tôi thậm chí không muốn hỏi Tống Ly nữa, anh giúp cô ta đến mức nào?
Anh còn yêu tôi không? Anh làm những điều này có xứng đáng với cuộc hôn nhân của chúng ta, xứng đáng với lương tâm anh không?
Tình cảm nhiều năm của tôi sai lầm, đau đến mất hướng.
Ngày ly hôn.
Tôi đã đặt lịch đến nhận giấy chứng nhận vào buổi chiều.
Tôi ăn no, ngủ đủ, mơ màng thay đổi hướng đi của cuộc đời.
Một tháng trước khi Trì Noãn Noãn gửi cho tôi tờ phiếu siêu âm, tôi và Tống Ly đã đến Sở dân chính.
Tống Ly khinh thường.
“Muốn dùng lạt mềm buộc chặt à? Văn Hi, em đã nghe câu chuyện về “cậu bé chăn cừu” chưa?”
Tôi hỏi anh ta.
“Thế anh nghĩ, có ngày nào đó sói sẽ đến à?”
Anh ta nghẹn lại.
Anh ta có buồn vì ly hôn không, có yêu tôi không, tại sao lại phản bội tôi, vào thời điểm này, đã không còn quan trọng nữa.
Có lẽ tôi sẽ trả thù, sẽ phấn đấu, sẽ chùng xuống rồi sau đó bừng tỉnh, nhưng vào khoảnh khắc này, tôi chỉ muốn tách biệt với anh ta.
Dù tôi đã từng đầu tư bao nhiêu, bỏ vào bao nhiêu điều.
Tất cả đều trở nên vô nghĩa.
Nhưng những ký ức ấy vẫn tràn vào đầu tôi, trong ngày này, làm tôi gần như không thể tiếp tục làm việc.
Tôi nhớ lại ngày thi đại học xong, Tống Ly, một cậu trùm trường học, khóc trước mặt tôi như một đứa trẻ, làm tôi hoàn toàn không biết phải làm sao.
Tôi và anh ta đi bắt nạt em trai mình, Tống Ly không nỡ lòng, cuối cùng lại mềm lòng mua cho em trai một cây kẹo mút, tôi xoa đầu anh ta cười nói.
“Tống Ly, cậu không tệ nha.”
Tống Ly tỏ tình với tôi, cọ cọ đầu dụ dỗ tôi.
“Chị Hi, em trai có thể thăng chức không? Em muốn làm người đàn ông của chị.”
Anh ta rất giỏi, biết làm nũng, biết phá vỡ quy tắc.
Nhưng bây giờ tôi cảm thấy, mình như thể đã trải qua một kiếp người.
Không biết là vì tự tôn bị tổn thương hay cái gì, mà anh ta luôn thường xuyên thiếu kiên nhẫn với tôi, hay nổi giận.
Tôi và anh ta nói chuyện công việc, thì anh ta thảo luận về việc tôi có tôn trọng anh ta hay không.
Anh ta tự ti, cần tìm sự ấm áp từ người khác, còn tôi thì mạnh mẽ như sắt thép, không cần tự mình thôi miên, tự mình vững chắc sao?
Tôi cũng là con người, cũng sẽ mệt mỏi, vậy khi tôi mệt mỏi, tôi nên tìm ai?
Sau khi ở bên Tống Ly, tôi ít khi nhớ lại những chuyện trước kia, tôi cho rằng chỉ cần chúng tôi kiên định hướng tới nơi mình muốn đi, thì luôn có một tương lai sáng lạn đang chờ đợi chúng tôi.
Nhưng cuối cùng người đứng trên đỉnh núi, chỉ mình tôi.
Con anh ta đi xem cảnh đẹp của người khác.
Tôi không có ước mơ lớn lao gì, từ nhỏ tôi đã được nuông chiều đủ đường, lần đầu tiên tôi nghiêm túc làm một việc, tôi không muốn mình phải hối tiếc.
Tôi muốn chứng minh mình đúng, tương lai rộng mở.
Tôi không thích thua.
Nhưng anh ấtay đã khiến tôi thua.
Thua một cách ê chề.
Một giờ trước khi ly hôn.
Tống Ly và tôi đã tiến hành phân chia tài sản từ lâu.
Phần cổ phần của Văn Tống mà tôi nhận được không ít, sau này tôi chắc chắn sẽ cần đến nó.
Tiền tôi tự có thể kiếm, không cần quá nhiều tiền mặt, gia đình tôi ở quê có nhà có cửa, nên tôi không quá coi trọng nhà cửa, để lại hết cho anh ta, thực ra là vì Trì Noãn Noãn từng ở lại đó để chăm sóc anh ta khi tôi đi công tác.
Cô ta còn để lại một số vật dụng cá nhân ghê tởm của mình.
Cá nhân đến mức nào à? Đến mức không thể nhìn.
Là một cô gái mạnh mẽ như tôi cũng cảm thấy ghê tởm với những thứ đó, nhưng một số người lại làm như không thấy, mở mắt nói dối, tôi tức đến mức không còn nổi giận nữa.
Sự cống hiến, sự kiên nhẫn, ranh giới của tôi, anh ta đều biết, nhưng anh ta không quan tâm.
Tôi còn có thể làm gì được nữa.
Đây là việc tôi kiên trì trong thời gian dài, giờ tôi phải tự tay từ bỏ nó.
Trong nhóm bạn học có người đang trò chuyện, dường như là tranh nhau lì xì, chúc mừng một người nào đó tìm được công việc tốt.
Nhìn kỹ một chút, là chúc mừng “Cố Học Thần”, tiến sĩ trở về từ nước ngoài, tại một công ty khởi nghiệp mới nổi tiếng gần đây, một dự án nổi tiếng gần đây hóa ra là do anh ấy làm.
Tôi chần chừ một chút, cuối cùng không tham gia vào cuộc vui.
Tôi tắt điện thoại.
Môi tôi cong lên một nụ cười mãn nguyện.
Lần cuối cùng tôi nghe tin tức về anh ấy là phẫu thuật rất thành công, thực ra anh ấy có thể tiếp tục chơi bóng, nhưng vì việc học bận rộn nên anh ấy đã không tham gia.
Và cũng không biết liệu có ở lại nước ngoài không, thủ tục rất phức tạp, ổn định rồi mới xem xét có nên chơi bóng không, dù sao tuổi trẻ cũng đã qua.
Nhưng tôi vẫn rất mừng cho anh ấy.
Chúng tôi giống như hai đường thẳng song song, ban đầu phức tạp giao nhau, sau đó không biết vì sao dần dần xa cách, những tình cảm tôi từng dành cho anh ấy, xa đến mức tôi tự hỏi liệu nó có thực sự xảy ra hay không.
Ngoại trừ ngày ba tôi ốm, tôi đã không làm phiền anh ấy nữa, hy vọng lúc tôi cúp máy, anh ấy không nghe thấy những gì tôi nói.
Ba tôi rất may mắn, kịp thời gặp chuyên gia từ nước ngoài trở về kiểm tra.
Nếu không, hậu quả có thể rất nghiêm trọng, chỉ sống được hơn một năm.
Tôi còn có gì không hài lòng nữa đâu, bản thân tôi cũng rất xuất sắc, chỉ là chuyện tình cảm không suôn sẻ mà thôi.
Tôi sẽ tiếp tục cố gắng, dù sao, tôi cũng từng được người khác bảo vệ như vậy mà.
Trên đường lái xe đến Sở Dân chính, tôi rất bình tĩnh.
Đối với Tống Ly. Tôi không còn tình cảm gì, còn đối với tương lai thì vẫn còn tràn đầy hy vọng.
Còn một điều nữa, điều mà bấy lâu nay tôi đã kìm nén, một chút ích kỷ nhỏ bé mà tôi không dám nói ra.
Hy vọng trong thế giới của bạn học Tiểu Cố khi không có tôi, thì sẽ có một tương lai rực rỡ và một gia đình hạnh phúc.
Còn tôi, cũng sẽ có cuộc sống duy nhất và không thể thay thế của riêng mình.
You cannot copy content of this page
Bình luận